Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 132




Lạc Vô Trần nhìn bộ dáng thê thảm của ba người trước mặt, nhíu nhíu cặp mày. Khuôn mặt anh tuấn thoáng qua một nét quan tâm, mặc dù rất nhạt.

Tiếp theo đó, hắn cho họ phục dụng một ít đan dược. Dương Đại cùng huynh đệ còn lại của hắn điều tức một hồi, thương thế gần hoàn toàn khôi phục thì đứng dậy, cáo từ rời đi. Lộc Tiểu Kha đi theo Lạc Vô Trần trở lại tìm đại ca. Dù sao, không có người này, tiểu cô nương đã rơi vào bi thảm, sống còn đau khổ hơn cả chết.

Người với người đúng là phải đề cập tới hai từ duyên phận a. Lộc Tiểu Kha được Lạc Vô Trần cứu giúp, tâm hồn thiếu nữ nhộn nhạo, xuân tâm nảy mầm. Cũng may Lạc Vô Trần là chính nhân quân tử. Nếu không thì tiểu cô nương này tránh khỏi miệng sói lại vào hang cọp rồi.

Tiếp theo, mọi chuyện thế nào, Lạc Vô Trần cứ chầm chậm kể lại cho bọn người Lãnh Nguyệt, chẳng có chi tiết nào bỏ qua.

Lộc Nhĩ Khang nghe được, không gì ngoài cách dùng hai từ kinh hãi để diễn tả cảm xúc bản thân hắn lúc này.

Thấy hai huynh đệ đã biết sợ. Lạc Vô Trần nhân đó mà thuyết giáo thêm vài lời. Thế là tiểu công tử của Lộc gia và muội muội hắn chỉ biết rối rít vâng dạ, gật đầu như gà mổ thóc, hứa lần sau sẽ cẩn trọng, cân nhắc kỹ thiệt hơn.

- Nếu hai huynh đệ đã muốn vào Bỉ Ngạn Lâm hái dược liệu, vậy thì cứ tiếp tục đồng hành cùng chúng ta. Dù sao chúng ta còn muốn dạo nơi đây một hồi. Đến khi cảm thấy đủ, sẽ hộ tống hai huynh muội ngươi về lại Lộc Gia. Đồng ý chứ?

Trần Trường An buông ra một cái thang, hai huynh đệ Lộc Gia nhờ vậy mà có thể thoát ra cảm giác lúng túng, ăn năn lúc bấy giờ.

Sau đó, cả năm người dạo một vòng khắp Bỉ Ngạn Lâm. Nhờ có võ công tuyệt hảo của đám người Lãnh đại gia, huynh muội Lộc Nhĩ Khang vô cùng thuận lợi, thu thập thêm thật nhiều dược liệu. Trong đó, không ít những thứ linh dược, linh quả quý. Tất cả được bỏ hết vào cái giới chỉ không gian mà Trường An tặng cho huynh đệ hai người.

Mấy canh giờ sau:

Tại một tiểu viện nhỏ tại Ngọc Thành.

Đại sảnh mở rộng, Lộc Tiểu Khang đón tiếp đám người Trần Trường An vô cùng long trọng. Thậm chí, đến phụ thân của hắn là Lộc Thế Hùng cũng đến đây.

Lộc Thế Hùng nghe nói nhi tử, nữ nhi của mình đến Bỉ Ngạn Lâm để sưu tầm linh dược, mới đầu có chút ngoài ý muốn, không vui. Sau đó lại nghe kể họ gặp phải tai ương, phải nhờ có ba vị nam tử trước mặt cứu giúp thì trong lòng giận tái hai đứa con, nhưng đồng thời cũng rất cảm kích bọn người Trần Trường An đã ra tay cứu giúp.

- Không biết ba vị công tử đến Ngọc Thành có chuyện gì? Nếu không, hai hôm sau là hôn lễ của nhi tử. Nếu ba vị có thời gian, xin ở lại uống chung rượu mừng cùng toàn gia.

Lộc Thế Hùng khi nói lời này, cảm giác thật không thích hợp. Đó là chưa kể biểu tình trên mặt Lộc Nhĩ Khang lập tức cứng đờ.

Bỏ qua trạng thái hiện tại của phụ tử nhà họ, Lạc Vô Trần ung dung nói:

- Chúng ta dù có bận rộn cỡ nào, nhưng nếu là hôn lễ của Lộc công tử thì cũng xin dày mặt ở lại chung vui. Còn phiền Lộc thúc đây sắp xếp cho một chỗ nghỉ ngơi. Hơn nữa, thời gian này, Lộc công tử cũng có thể theo sư đệ ta thảo luận về thuật luyện đan hay dược liệu. Ta thấy hai người họ đều có hứng thú ở đề tài này a.

- Đúng đúng. Hiểu biết và tài nghệ của Trần đại ca thật khiến ta ngưỡng mộ. – Lộc Nhĩ Khang vừa nghe nhắc tới chuyện này, lập tức khôi phục trạng thái vui vẻ trước đây. Sau đó, hắn quay sang phụ thân, vờ tranh công, khoe mẽ.

- Phụ thân. Trần đại ca không những là luyện đan sư, còn là một dược sư đỉnh cấp. Khắp cả Ngọc Thành này, không người nào có thể bì kịp huynh ấy đâu.



- Lộc công tử quá lời.

Trần Trường An bị người khác thổi phồng, có hơi mất tự nhiên. Hắn nhìn Lộc phụ, khiêm tốn nói.

Lộc Thế Hùng nghe nhi tử nói vậy, một sự kích động nhanh chóng dâng trào. Thế nhưng, hắn lúc này không nghĩ tới sinh ý cốt lõi của gia tộc mà là nhớ tới bệnh trạng của lão tổ tông Lộc Phá Thiên, còn có Lộc Bá Nhân, phụ thân của lão.

- Trần công tử, không biết công tử có thể xem giúp ta bệnh trạng của Tổ gia gia cùng gia phụ. Họ bị tâm ma quấy phá. Càng những năm này càng khổ sở chống chọi. Kẻ làm con, làm cháu như ta thấy thật đau lòng a.

Nhóm của Lãnh Nguyệt khá bất ngờ vì lời nói của lão. Nhưng sau đó, lại rất vừa ý một tấm hiếu đạo, rất đáng để người khác noi theo.

- Chưa gặp được người nên ta cũng không dám xác định. Chỉ là bản thân sẽ cố hết sức, xem thử có thể phá giải tâm ma được hay không thôi.

- Đa tạ. Đa tạ.

Hai phụ tử Lộc Nhĩ Khang đều không giấu được vui mừng.

Tiếp theo, ba người Lãnh Nguyệt theo gia nhân lui xuống. Họ được an bày khách phòng để nghỉ ngơi.

Sau khi dùng cơm, cả ba người được phụ tử Lộc Nhĩ Khang đưa đến một tiểu viện nhỏ trong khu vực hẻo lánh tại Lộc Gia. Mặc dù có chúng vắng vẻ, song từ ngọn cỏ, gốc cây, từng hòn đá trên lối đi đều toát lên vẻ mộc mạc, tinh tế nhưng vô cùng giản dị. Nhìn qua cũng đủ biết, gia chủ hiện tại rất quan tâm đến khu vực đặc biệt này.

- Phía trước là nơi ở của lão tổ tông Lộc Phá Thiên của Lộc Gia chúng ta. Trăm năm trước đây. Lão tổ tông bất ngờ bị tập kích bởi tâm ma. Chúng ta lúc đó lại không tìm được Huyết Mộc Linh khắc chế, cứ thế kéo dài. Đến nay, người vẫn khi mê, khi tỉnh. Rất mong ba vị công tử đây thông cảm nếu có chuyện ngoài ý muốn khiến các vị phật lòng.

Lộc Thế Hùng lo lắng nói.

- Không có gì. Lộc thúc đừng khách sáo. Cứ coi chúng ta như con cháu trong nhà là được.

Lộc Thế Hùng nghe được lời này thì khẽ lấy tay lau trán, dậm dậm mấy giọt mồ hôi. Giỡn mặt a. Hắn làm sao dám coi ba vị ân công cứu mạng của con trai, con gái thành cháu, thành con. Hơn nữa, chỉ cần nhìn bề ngoài xuất chúng của cả ba, hoàn toàn khác xa những người sinh sống tại địa ngục Thâm Uyên, cũng có thể dễ dàng đoán được bản thân họ, mỗi người đều là nhân trung long phượng. Hơn nữa, với tình trạng hiện giờ của Lộc Gia. Dám nào vênh mặt, hất cằm với người khác mà chỉ tay, ra lệnh.

Một đoàn năm nam tử đi thêm một lúc đã bắt gặp một cổng rào nhỏ vây quanh một căn phòng bằng đá màu xám xanh kích thước khoảng trăm mét vuông. Trên khoảng sân nhỏ có một bộ bàn ghế bằng gỗ màu đen đã lên màu bóng loáng. Lộc Thế Hùng mời mọi người ngồi xuống rồi chỉ vào nơi này, giới thiệu với đám người của Trần Trường An.

- Đây là nơi ở của lão tổ tông. Các vị vui lòng chờ ở đây, ta sẽ vào trong mời người ra gặp mặt.

Nói xong, Lộc phụ vội vã vào trong. Không lâu sau lại quay ra, dẫn theo một lão nhân mày tóc trắng phau, tiên phong đạo cốt, trông vô cùng phúc hậu.

Chỉ tiếc một điều, ánh mắt của vị tiên ông này không có tiêu cự. Gương mặt dù phúc hậu đến độ nào cũng không thể che dấu được sự ngây ngốc của một kẻ thần trí bị khống chế bởi tâm ma.

Nhìn thấy sân nhỏ của mình tập trung đông đúc khách nhân. Lão tổ tông của Lộc gia vui vẻ cười hi hi, ha ha. Còn chạy đến nghịch nghịch mặt nạ bằng bạch ngọc của Lãnh đại gia, kéo kéo mái tóc màu bạch kim của Trần Trường An. Sau đó, còn rót nước tạt lên mình của Lạc Vô Trần… Một loạt hành động như nước chảy mây trôi. Quả nhiên làm người kinh ngạc.

Lộc Thế Hùng và Lộc Nhĩ Khang hốt hoảng, bối rối xin lỗi mọi người.

- Không có gì, không có gì. Chúng ta không ngại.

Trần Trường An khoác tay nói. Sau đó, lại nhờ Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần kiềm chế lão nhân gia, hắn mới có thể lặng yên bắt mạch.

Một hồi trầm ngâm qua đi, đến khi phụ tử Lộc Nhĩ Khang có chút sốt ruột, mỹ nam tóc trắng mới quay sang, chầm chậm nói phán đoán của mình.

- Tâm ma ảnh hưởng, kinh mạch rối loạn. Trong cơ thể xuất hiện hai luồng khí nóng lạnh luân chuyển, chống đối lẫn nhau.

Tiếp theo, Trần Trường An trích một giọt máu trên ngón giữa bàn tay trái của Lộc Phá Thiên. Giọt máu màu đỏ rơi ra, thoang thoảng một mùi hương rất nhạt.

Trần Trường An chỉ vào giọt máu, mặt đăm chiêu nói với mọi người:

- Lão tổ tông bị trúng độc rồi. Đây chính là Yên Hoa Thuỵ. Một loại độc tố tích tụ trong thời gian dài. Lúc đầu cơ thể như chẳng việc gì. CÀng trúng độc sâu về sau, mùi thơm trong máu càng nhạt, quả thật rất khó phát hiện ra.

- Trúng độc?

Hai thanh âm ngạc nhiên thốt lên. Đúng thật là ngoại dự liệu của phụ tử Lộc Nhĩ Khang. Bởi trình độ võ công của Lộc Phá Thiên trước đây có thể tự xưng là đệ nhất đệ nhị tại địa ngục Thâm Uyên. Hơn nữa, làm người lại vô cùng cẩn trọng, khiến người khác khó lòng tiếp cận. Sao lại có thể dễ dàng trúng độc, còn trúng trong thời gian dài như vậy.

Trần Trường An nhìn thấy họ ngập tràn nghi vấn, cũng rất tốt bụng nhắc nhở đôi lời.

- Yên hoa thuỵ này vô sắc vô vị. Hơn nữa là độc tố tạo thành khi cơ thể đồng thời hội hai loại linh dược thuộc tính khác nhau. Chính vì vậy mà dù có trúng phải cũng có thể là ngẫu nhiên, đợi lão nhân tỉnh lại có thể tuỳ cơ hỏi rõ.

Sau đó, Trần Trường An còn giảng giải cặn kẽ về hai loại dược liệu dẫn đến hình thành độc tố này. Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần chỉ im lặng, ngồi phụ hoạ một bên. Còn đối với Lộc Thế Hùng và nhi tử của hắn thì rất chăm chú lắng nghe. Thái độ như một đứa học sinh ngoan ngoãn đợi thầy cô giảng bài, vô cùng nghiêm túc.

Hồi lâu sau, Lộc Thế Hùng mới nhìn Trần Trường An, cẩn thận dò hỏi:

- Trần công tử, chẳng hay bệnh tình của lão tổ tông có thể cứu trị hay không?

- Có thể. Cũng may trong tay tay có đầy đủ linh dược cần thiết để giải độc cũng như khôi phục cho lão nhân. Chỉ là trong quá trình đó, cần có hai vị sư huynh của ta hết lòng hỗ trợ một tay. Cũng nhờ Lộc thúc và Lộc công tử đây ra lệnh giới nghiêm, không để dị biến phát sinh hay kẻ lạ ra vào. Nếu không, càng thêm nguy hiểm.

- Sẵn lòng, sẵn lòng. Nhưng không biết, việc cứu người này mất bao nhiêu thời gian. Nếu không, để nhi tử đi chuẩn bị hôn lễ của hắn. Ta ở lại đây canh gác một mình cũng được.

- Mấy canh giờ thôi. Trần Trường An khẳng định.