Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 136




Tiêu Nhất Phong và Lộc Bá Nhân đồng thời có thể xưng là cao thủ trên giang hồ. Thanh đao của Tiêu gia chủ là Nhật Nguyệt Đao, có thể chém sắt như chém bùn, sét đánh không nứt, lửa thiêu không gỉ, giết người càng là không thấy máu a.

Ngược lại, thanh kiếm kỳ lạ của Lộc Bá Nhân cũng chính là Nguyệt Ngân kiếm. Kiếm tựa ánh trăng. Vừa đúng là vũ khí áp chế của Nhật Nguyệt Đao. Một cứng một mềm, thế nhưng lúc chạm nhau lại phát ra âm thanh kin kít, còn có thêm thật nhiều tia lửa.

Tiêu Nhất Phong đại đao giơ lên. Đao khí hóa thành hình bạch hổ, há to miệng, muốn nuốt chửng lấy Lộc Bá Nhân. 

Kiếm khí của Nguyệt Ngân kiếm thì hóa thành một con bạch long, bay ra ngăn cản.

Hai bên so đấu hơn trăm chiêu, rồi tới ngàn chiêu. Người của hai phe không dám đứng tại nơi đây mà đều lui ra gần trăm thước, vừa mở to mắt quan sát, vừa vận khí đề phòng, chỉ e liên lụy chính mình.

Tiêu Nhất Phong một đao nữa chém ra, nhắm ngay yết hầu của Lộc Bá Nhân. Nếu như có thể diệt trừ người này, Lộc gia còn không phải vật trong tay, tùy ý định đoạt. 

Lão Gia chủ của Lộc Gia nhanh chóng cúi người trượt về sau. Rầm một cái, thân thể đụng vào cánh cửa. Chưa kịp phản đòn thì đã thấy Nhật Nguyệt Đao đổi hướng, tiếp tục truy sát cái mạng già nua. 

Lộc Bá Nhân vận khí vọt lên cao. Nhật Nguyệt Đao chém vào cánh cửa chính của tiểu viện Lộc gia. Chúng bị tách làm ai, ầm ầm sập xuống.

- Tiêu Nhất Phong. Ngươi rất quá đáng. Ta sẽ tính toán thiệt hại lần này, bắt ngươi phải bồi thường gắp trăm ngàn lần hơn.

Lộc Thế Hùng nhìn thấy cửa chính thảm thương, buông xuống một câu đầy tức giận. 

Lộc Bá Nhân thừa cơ hội Tiêu Nhất Phong phân tâm vì lời nói của nhi tử mình, Nguyệt Ngân Kiếm linh hoạt một đường, biến ảo khôn lường, tạo ra một tấm lưới kiếm khí khổng lồ, bao trùm lên đối thủ.

Lộc Nhĩ Khang đây là lần đầu nhìn thấy gia gia hắn chiến đấu. Trong lòng kích động vô cùng. Tuy không thể so sánh với Lạc sư bá cùng Lãnh sư bá vốn đến từ bên ngoài. Nhưng mà thực lực thế này, tại địa ngục Thâm Uyên cũng có thể quét ngang, quét dọc một phương.

Tiêu Mộng Nhi thì từ lúc phụ thân bắt đầu giao chiến, đã thấy tình hình vượt ra khỏi dự đoán của bản thân. Bởi trong suy nghĩ của ả. Chỉ cần Lộc Nhĩ Khang thấy được đoàn người Tiêu gia kéo tới đây, phải e sợ mà cúi đầu thõa hiệp. Ai ngờ, họ lại điên cuồng chống đối, còn đánh nhau đến trời long đất lở. Để bàn dân thiên hạ hung phấn xem trò vui. Đúng là mất mặt vô cùng.

Tiêu Nhất Phong dù lợi hại thế nào thì cũng là hậu bối, kinh nghiệm sao nhiều bằng Lộc Bá Nhân. Lộc gia trước giờ vốn khiêm tốn, không muốn nổi danh, cho nên cao thủ như lão gia chủ rất hiếm khi nào triển lộ. Mọi người chỉ biết hắn nội lực thâm hậu, võ nghệ phi phàm. Nhưng mà đạt đến trình độ nào thì vẫn không ai rõ ràng được. Vì vậy, trận chiến lần này, Lộc Bá Nhân triển lộ, làm mọi người một phen kinh ngạc, cảm thán không thôi.

Tiêu Nhất Phong đánh thêm một hồi thì bắt đầu hòng học thở ra. Nhật Nguyệt Đao khối lượng lớn thế này, dĩ nhiên trọng lượng lại gấp mười lần hơn. Không có thần lực trong người, thời gian dài đúng là khó mà điều khiển nổi. Lộc Bá Nhân dĩ nhiên nhìn ra điểm này cho nên mới cố ý câu giờ. Cuối cùng thì một kiếm chém ra, làm cổ tay của Tiêu Nhất Phong bị đoạn lìa, máu tươi tuông ra xối xả.

Bàn tay khi bị đứt rời cũng không thể tiếp tục nắm lấy chuôi đao. Nhật Nguyệt đao bay lên một vòng rồi cắm phập vào mặt đất đen sì, phát ra âm thanh phần phật.

- Á….

Tiêu Nhất Phong hét lớn. Đau đớn và uất hận dâng tràn. Không ngờ Lộc Gia lại dám tuyệt tình đến mức độ này. Hắn quay lại tộc nhân của mình, quát lớn lên:

- Lập tức xông lên, san bằng Lộc gia.

]

Đoàn người Tiêu Gia đang ngơ ngác trước thực trạng hiện tại, bỗng nghe âm thanh đầy tức giận của gia chủ mình thì hồi phục tinh thần, giơ vũ khí tràn lên.

Hơn năm mươi người đấu với hơn ba mươi người. Sự chênh lệnh thực lực này đúng là không nhỏ. Hơn nữa, so với người Tiêu Gia vũ trang đầy đủ, nội lực thâm hậu thì người bên Lộc Gia thực lực thật thấp hơn.

Đại trưởng lão của Tiêu Gia là Tiêu Trường Thịnh võ công cũng rất cao siêu, thậm chí còn hơn cả Tiêu Nhất Phong, dĩ nhiên trở thành đối thủ của Lộc Bá Nhân. Tiêu Bân thì đánh nhau với Lộc Thế Hùng. Tiêu Mộng Nhi cùng Lộc Nhĩ Khang đối chiến.

Nhóm hộ vệ của Lộc gia nhanh chóng bị thương, rơi vào thế hạ phong. Tiêu Trường Thịnh đắc ý dạt dào, vừa tập trung đối phó với gia chủ của Lộc Gia, vừa lớn tiếng kêu gọi đám thị vệ của đối thủ buông vũ khí quy hàng. 

Thủ lĩnh thị vệ của Lộc Gia che lại vết thương trên ngực mình, mặt mài tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn dõng dạt, đầy khí phách. 

- Chúng ta sống là người của Lộc gia, chết là ma của Lộc gia.

- Đúng, sống là người của Lộc gia, chết là người của Lộc gia.

Nhiều tiếng nói đồng loạt vang lên. Tuy nhiên, không phải tất cả ba mươi hộ vệ đều cùng suy nghĩ như vậy.

Một vài người nhìn thấy tình thế nghiêng về một chiều, trong lòng sớm muốn bảo mạng mà phản bội lại Lộc Gia. Giờ nghe Tiêu Trường Thịnh cam kết không giết kẻ đầu hàng, chúng lập tức bỏ vũ khí, đứng im nhận mệnh. Cũng may, chỉ có năm người.

- Tốt, tốt. Các ngươi đúng là huynh đệ tốt mà. Ngay cả lời của bọn âm hiểm này mà cũng tin được, bán đứng huynh đệ của mình. Ta thật xấu hổ vì cùng chiến đấu với các ngươi a.

Lúc này, hai bên đều đình chiến, theo dõi chuyển biến xảy ra. Sắc mặt ba người Lộc Bá Nhân vẫn bình thản, điềm nhiên. Thậm chí, trong mắt họ còn có một chút vui vẻ khi nhận định rõ lòng người trong đám hộ vệ tại Lộc Gia. Đây chính là một phép thử mà lão tổ tông đặt ra cho bọn họ. 

Nhìn vị thủ lĩnh thị vệ mặt mày tức giận đến khó coi, Lộc Bá Nhân đành nói đôi câu, động viên hắn và những người tận trung còn lại.

- Tiểu Nguyên. Không cần phí lời với bọn họ làm gì. Đừng níu kéo khi lòng người không ở lại.

- Dạ, gia chủ.

Thủ lĩnh thị vệ của Lộc Gia - Tiểu Nguyên cung kính cúi đầu. 

Tiêu Trường Thịnh nhìn thấy bọn họ đã thất bại cận kề mà vẫn còn ung dung trò chuyện thì khó chịu trong lòng. Giọng nói mỉa mai vang lên đầy bạo ngược.

- Mang tất cả những kẻ quy hàng lui xuống. Còn lại, giết không tha.

- Ha ha ha. Khẩu khí thật lớn. Tên nào mắt chó, không biết nhìn người mà dám vênh váo, đòi chém đòi giết tại Lộc gia ta. Có giỏi thì đừng chạy a. Ta muốn lột da, rút gân ngươi, để ngươi biết thế nào là khiêm tốn.

Tiêu Trường Thịnh vừa dứt lời thì một giọng nói hùng hồn, đầy khí thế từ sâu trong tiểu viện của Lộc gia truyền ra. Lúc âm thanh vừa ngừng lại cũng là lúc ngay cửa chính xuất hiện một lão nhân tóc trắng như mây, vẻ mặt phúc hậu, hiền lành, bộ dáng tròn trịa như một vị tiên ông không nhiễm nhân gian khói lửa. 

Tiêu Trường Thịch nhìn người này, một nỗi sợ hãi tự dung xuất hiện trong lòng.

- Người là Lộc Phá Thiên – lão tổ tông của Lộc Gia…

- Đúng vậy. Tiểu nhi ngươi đã biết rõ là ta, thì cũng nên hiểu, sự xuất hiện của ta hôm nay, tại nơi đây có ý nghĩa gì? Còn không mau buông vũ khí quy hàng. Hảo hảo đền bù, chỉ cần làm ta hài lòng thì tất cả mớ phiền phức này, ta sẽ không truy cứu.

Lộc Phá Thiên dung giọng điệu trưởng bối mà ra lệnh cho đám người của Tiêu gia.

Tiêu Nhất Phong ôm cánh tay bị thương đứng ở một bên, gương mặt âm lãnh vô cùng đáng sợ. Hắn ra hiệu cho Tiêu Mộng Nhi thừa dịp không ai chú ý mà trốn về gia tộc, thỉnh các vị tiền bối tới cứu nguy. 

Lộc Phá Thiên sao lại không nhận ra mưu đồ của cặp phụ tử này. Tuy nhiên, lão nhân giả bộ làm lơ. Đến càng đông càng tốt a. Có thể một lưới bắt trọng cả ổ. Đỡ mất thời gian giải quyết từng người.

- Đáng chết, tại sao lão tổ tông của Lộc Gia đã khỏe lại, vậy mà thám tử tại nơi này vẫn im lặng, không báo tin?

Tiêu Bân lẩm bẩm một mình. Dù giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng nơi này cao thủ thật nhiều, sao có thể không nghe.

Lộc Phá Thiên tựa tiếu phi tiếu quan sát biểu hiện của tất cả mọi người. Sau đó, mới hướng tới chỗ Tiêu Bân, oang oang nói:

- Tên tiểu tử kia. Ngươi nói thám tử tại Lộc gia, không phải là bọn người này đấy chứ.

Lão nhân vừa dứt lời liền vỗ tay ba cái. Vài tên hộ vệ từ bên trong nghe được hiệu lệnh, áp giải một nhóm người chậm chậm đi ra. Nam có, nữ có, già có, trẻ cũng có.

Bọn họ là thám tử của các đại gia tộc khác tại Ngọc Thành. Nhân lúc loạn lạc trước cửa chính mà âm thầm giở trò, bị bọn người Trần Trường An bắt gọn, chứng cứ đưa ra khiến cả đám im lặng cúi đầu, không thể biện giải bất kỳ lời nào. Chuyến này, Lộc gia hoàn toàn bị thanh tẩy. Không còn bất kỳ hậu họa về sau.

Tiêu Nhất Phong và hai vị trưởng lão thấy đại thế đã mất, không thể làm gì hơn, đành xuống nước. Cố gắng kéo dài thời gian, chờ đợi nhi nữ mang viện binh trở lại.

- Lộc tiền bối. Chuyện hôm nay tất cả chỉ là hiểu lầm. Mong tiền bối cho phép giải thích đôi câu.

Nhìn thấy Tiêu gia chủ thân thể trọng thương lại xuống nước, nhỏ nhẹ cầu người. Lão tổ tông của Lộc Gia cũng không khó dễ gì nhiều. Cho phép hắn trong vòng một nén nhang, mang tất cả sự vụ ra nói rõ.

Tiêu Nhất Phong thấy lão nhân đồng ý thì thầm mở hội ở trong lòng. Hắn cố ý mang sự việc, xiêu vẹo nói ra. Tóm lại là quy kết toàn bộ trách nhiệm lên người của Lộc Gia. Tiêu Gia có làm lớn chuyện này, chẳng qua vì Lộc Bá Nhân không niệm tình, phế đi một cánh tay của hắn. Làm hắn nóng giận báo thù mà tang cường mâu thuẫn thêm cao.

- Các người xem ta là con nít à. Chuyện như vậy cũng có thể tin được sau. Tất cả những chuyện cần biết, ta đều đã biết từ bọn thám tử của các ngươi. Tốt nhất nên suy nghĩ lại cẩn thận mọi điều. Đừng chọc ta tức giận.

Lộc Phá Thiên cười lạnh, nhìn gia chủ Tiêu gia lẻo mép một hồi. Sau đó, không giận, không hờn mà buông ra vài lời, khiến cho cả đám tiêu gia tựa như đang ngồi trên lưng cọp.