Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 173




Lời nói của Tử Quân bị nghẹn lại giữa chừng. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cùng quen thuộc sau khi tấm màn được vén hẳn lên một bên. Đôi con ngươi trừng to, sững sờ chết lặng.

- Ha ha. Ha ha. Ha ha

Tử Quân bắt đầu cười như một kẻ ngốc. Tiếc là người đối diện vẫn cau mày nhìn hắn, hai bờ môi khêu gợi mím thành một đường thẳng. Đôi mắt màu xanh thâm thẳm như bảo ngọc khẽ nhướng, giọng nói lạnh lẽo, đóng băng tâm hồn người chầm chậm vang lên:

- Tử Quân. Hai vạn năm rồi mà thói xấu của ngươi vẫn không đổi. Ta thật lòng bội phục a. 

Tử Quân gian nan nuốt một ngụm nước bọt của chính mình, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn vào một đoàn nhỏ nằm co ro một góc bên trong. 

- Nàng ấy thế nào?

- Chỉ là ngủ một giấc không tự nguyện mà thôi. Ngươi có muốn ta đánh thức nàng dậy để ngồi một bên nghe chúng ta trò chuyện?

- Ha ha. Thiên Vũ, ngươi lại nói đùa rồi. Ta đi. Ta lập tức ra ngoài. Không quấy rầy ngươi làm việc tốt. 

Tử Quân mang theo bộ mặt nịnh nọt, định chuồn êm. Nhưng mà, Thiên Vũ đâu cho hắn được như ý.

Chính vì vậy, chỉ mới mấy hơi thở trôi qua, cả hai đã phi thân ra không gian bên ngoài ốc đảo, trực tiếp đối mặt.

- Thiên Vũ, ta sai rồi. Ngươi cho ta một cơ hội chuộc lỗi có được không?

- Hử? Không phải ngươi xin ta cho ngươi cơ hội để tiếp tục đánh chủ ý lên cô ấy đó chứ?

Thiên Vũ đã quá quen với tên nam tử áo tím chết tiệt này. Nhưng mà đến hôm nay, hắn (TV) bỗng như được mở rộng tầm nhìn. Ai có ngờ được, đường đường là Thần Thú Hỏa Kỳ Lân, một trong các đại tướng dưới trướng của Tà Thần. Thế mà bị đày đến nơi này. Đã vậy, hắn (TQ) còn dám dòm ngó đến chuyển thế của Hoan Hỉ thần. Không sợ cô nàng khôi phục ký ức, đánh hắn thành tro tàn. Hoặc là Tử Quân quá tự tin vào năng lực của chính mình mà xem thường những thần thú còn lại?

- Thiên Vũ. Ngươi nghe ta nói, chuyện khi xưa cũng là do ta có nỗi khổ bất đắc dĩ. Ta….

Tử Quân chưa kịp nói hết câu đã lập tức ngậm chặt miệng. Xuất ra pháp thuật phòng vệ. Bởi chính lúc này, Thiên Vũ đã xuất chiêu. Mây đen từ tinh không bỗng dưng xuất hiện, dừng lại trên đỉnh đầu của Tử Quân. Tiếp theo đó, lôi điện ùn ùn giáng xuống.

Tử Quân xuất pháp bảo ra phòng ngự. Nhìn hộ tâm thuẫn bị lôi điện đánh đến biến dạng, hắn cảm thấy đau nhói da đầu. “Không ngờ, tên Bạch Hổ này lại khôi phục nhanh đến như vậy” – Tử Quân trong lòng cảm thán. Nhưng mà suy nghĩ của hắn không thể nào bì kịp tốc độ đánh tới của lôi điện trên cao.

Lúc đầu còn là lôi điện trắng sáng thông thường. Sau đó, Thiên Vũ tăng cường pháp thuật khiến cho các tia lôi điện liên tục thay đổi, biến ảo như bảy sắc cầu vòng.

Ân oán của hai người này đâu phải một câu mà nói hết được. Trong trận chiến hai vạn năm trước, nếu như không phải do Tử Quân liên thủ với Mặc Huyền đối phó hắn, chưa chắc bên Hoan Hỉ Thần đã người ngã ngựa đổ, ôm hận suốt hai vạn năm.

- Thiên Vũ, làm ơn nghe ta giải thích….

Tử Quân không ngừng gào thét. Tiếc là oán khí của vị thần thú Bạch Hổ quá cao. 

Trận chiến giữa Tử Quân và Thiên Vũ mặc dù nhìn qua mưa rền sấm dữ, nhưng mà thực chất chỉ một bên tấn công, một bên phòng thủ. 

Tử Quân biết tội nghiệt lúc trước hắn gây ra quá nặng, nên đâu dám chống lại thần thú Bạch Hổ. Hắn chạy nhảy qua lại khắp nơi hòng tránh khỏi những tia lôi điện như mãnh thú hồng hoang khát mồi xông tới. Bộ trường bào màu tím ránh tả tơi, mái tóc xổ bung, mùi khét lẹt lan ra bốn phía.

Thiên Vũ mang toàn bộ ấm ức, dằn xé trong tâm can, trút hết vào chiêu thức cuối cùng. Một tấm lưới điện màu tím rộng hơn chục trượng hình thành giữa không trung, sau đó nhắm ngay đỉnh đầu của Tử Quân chụp xuống.

- Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi. Trời ạ. Thiên Vũ, ta sai rồi. Ta sai rồi. Thứ đồ chơi này không thể tùy tiện mang ra chơi. Chết người đó… A….

Tử Quân vừa chạy vừa hét. Nhưng mà tốc độ của hắn vẫn không nhanh bằng thuật pháp của Thiên Vũ. 

Kết quả dĩ nhiên không cần đoán. 

Nhìn đối thủ biến về nguyên dạng là thần thú Hỏa Kỳ Lân toàn thân co giựt nằm trong tấm lưới đan kết từ Tử Kiếp diệt hồn lôi. Ánh mắt của Thiên Vũ càng lúc càng thẩm sâu, phức tạp.

- Tại sao không đánh trả?

Hỏa Kỳ Lân ngoi ngóp, thanh âm khàn khàn, suy yếu, vẫn cố gắng đáp lời của hắn. Tuy nhiên, vẫn là câu nói trước đây, không có gì thay đổi. 

- Ta sai rồi.

Thiên Vũ lặng im thật lâu, cuối cùng thì thu lấy tấm lưới đang buộc chặt Tử Quân, quay bước trở lại lâu đài.

Nhìn theo bóng dáng phiêu dật của nam tử áo trắng đang đi xa dần. Tử Quân khẽ kéo môi, nở mộ nụ cười. Xem ra, hắn đánh cược lần này là đúng rồi. Thiên Vũ không đánh chết hắn, chứng tỏ rằng hắn vẫn còn cơ hội sửa sai. Lãng tử hồi đầu, vẫn không quá muộn.

Thiên Vũ trở lại phòng. Ngồi trên giường nhìn nữ nhân vẫn say ngủ, đôi mi thật dày thỉnh thoảng run lên rất khẽ. Ánh mắt của hắn càng lúc càng nồng ấm, nhu hòa.

- Ta không đoạt đi sinh mạng của hắn. Không phải vì ta mềm lòng. Ta chỉ tôn trọng quyết định của nàng. Đợi nàng khôi phục ký ức của Hoan Hỉ thần. Ắt biết phải giải quyết như thế nào. Giờ cứ coi như cho hắn thêm thời gian và cơ hội. 

Thiên Vũ tự mình tâm sự, sau đó, hắn thở dài rồi giải khai huyệt ngủ của Hiểu My. Đợi không bao lâu, nữ nhân trên giường đã thức tỉnh.

- Thiên Vũ. Sớm!

-…

Sau câu chào hỏi của mình, người đối diện vẫn nín thin. Hiểu My cố banh thật to đôi mắt tròn xoe, mơ màng như phủ một tầng sương, nhìn mỹ nam tóc trắng đang ngồi bên cạnh. Vị trí của họ hiện tại có chút ái muội. Nhưng mà với thần kinh thô như cô, dĩ nhiên không mấy quan tâm.

- Thiên Vũ. Ngươi càng ngày càng suất a.

- Có muốn ra ngoài đi dạo chút không?

Mỹ nam nhẹ cười, khuôn mặt lạnh lùng như băng sơn vẽ một nụ cười. khiến cho cô nàng mê trai mém chút đui mù. Sắc đẹp quả nhiên lợi hại.

…………………………………………………………………..

Thôn trang.

Toàn bộ người làm việc tại nơi này đều kinh ngạc nhìn nam tử lạ mặt một thân trắng toát từ đỉnh đầu tới gót chân đang xuất hiện bên cạnh Trần Hiểu My. “Người này là ai? Đại Ma Vương của họ đâu?” – Cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Lời rì rầm vang lên bốn phía.

- Xem ra, Tử Quân rất được lòng bọn họ. 

- Phải. Đôi lúc hắn cũng không quá đáng ghét. Nhưng mà làm sai thì phải trả giá. Đây vốn lẽ thường.

Hiểu My chọn một chủ đề mở đầu. Không nghĩ tới Thiên Vũ đáp lại một câu sâu xa như thế. Thật khiến cho cô cảm thấy tò mò.

- Ngươi quen biết với hắn à?

Câu hỏi vừa ra khỏi mồm, Hiểu My lập tức thấy thừa thãi, bèn đổi ngay sang một câu khác đại loại.

- Lai lịch của hắn như thế nào?

- Hỏa Kỳ Lân, thần thú dưới trướng của Tà Thần. Hai vạn năm trước, hắn liên thủ cùng Mặc Huyền, đối phó với chúng ta.

A. Thì ra tên ma vương đó chính là kẻ thù của cô ở kiếp trước. Hèn gì, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, ngoài cảm giác quen thuộc, từ trong thâm tâm của cô còn có chút kháng cự, khó chịu khi đến gần. Đúng là oan gia ngõ hẹp ha.

- Huynh giết hắn rồi à?

- Vẫn chưa.

- Vì sao?

Nghe đáp án của đồng bọn, Hiểu My rất lấy làm lạ. Không phải kẻ thù gặp lại đều đỏ mắt hay sao? Hơn nữa, còn là kẻ thù khiến cho hắn bị phong ấn hai vạn năm, người cạnh bên kẻ tan biến giữa hư không, người liên tục luân hồi, khổ không sao tả xiết. Phản ứng của Thiên Vũ, hình như hơi khác thường.

- Chúng ta cần có hắn để rời khỏi chỗ này. Hơn nữa, hắn liên tục kêu gào có ẩn tình. Cho hắn thêm chút thời gian kể lại.

- Ngươi quyết định là được rồi. 

Dù sao thì Hiểu My cũng không có bất kỳ ký ức nào của Hoan Hỉ thần. Đối với chuyện xưa như thế nào, cô cũng chỉ tò mò chứ lười ra quyết định. 

Tối đến.

Gia nhân dọn một bàn tiệc thịnh soạn trong phòng ăn. Mời Thiên Vũ và Hiểu My đến dùng bữa.

Hai người bọn họ đến một lúc lâu mới thấy thân ảnh của chủ nhân nơi này đang khập khễnh từng bước, được người dìu tới. Hiểu My nhìn sang mỹ nam tóc trắng bên cạnh. Ánh mắt lóe lóe. Cô dường như quên mất sự phúc hắc của tên này.

- Để mọi người đợi lâu. Thật áy náy a.

Tử Quân trưng ra nụ cười vô tội, kết hợp với bộ dáng suy yếu, dung nhan tiều tụy, mặt trắng nhợt không tí huyết sắc, trông hắn đáng thương vô cùng.

- Đường đường là thần thú siêu cấp mà vờ vịt đến mức độ này, ta cảm thấy mất mặt thay ngươi.

Thiên Vũ nhìn phớt qua cố nhân của hắn, nhếch mép khinh thường.

Tử Quân chỉ cười hề hề, liên tục gấp thức ăn cho Hiểu My. Người ta nói không ai đánh kẻ mặt cười, cho nên hắn rất tự tin, tung ra những chiêu trò ăn vạ.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí vi diệu như vậy cứ kéo dài gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng kết thúc.

Cả ba lại chuyển sang một căn phòng sang trọng khác, vừa dùng trà, vừa thư giãn ngắm sao.

Thật ra, trong thế giới phong ấn Tử Quân, vốn dĩ không có mặt trời và mặt trăng, càng không có ngày đêm hay cả một bầu trời đêm sáng bừng tinh tú. 

Từ khi sau khi Tử Quân khôi phục lại, hắn mới dùng thuật pháp tạo ra. Cho nên, dẫu biết mọi thứ trước mắt có thể là giả, vẫn không ảnh hưởng đến nhã hứng của cả ba người.

Ngắm chán phong cảnh chỗ này, Thiên Vũ mới nhìn sang Tử Quân, chậm rì rì lên tiếng:

- Trận chiến hai vạn năm trước là thế nào?

- Ta bị tính kế.

Giọng nói của vị đại ma vương áo tím có chút cứng ngắt. Hồi ức của hắn đảo ngược thời gian, quay trở lại trận chiến cách đây hai vạn năm. Từng hình ảnh nhỏ cứ thế lướt qua, sống động như thật.

……………………………………………………………………

Lời tác giả:

Thật ra, ta rất thích nhân vật Tử Quân. Ta thích tính cách hài hước và có chút vô sỉ của hắn. Cho nên, dù là vai phụ, ta cũng sẽ dành cho hắn thêm nhiều đất diễn. Kể cả một chương ngoại truyện về hắn với Mặc Huyền.