Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 185




Trần Hiểu My từ lúc Hoàng Kiêu bước vào đây, cô đã quay lại đứng cạnh bên A Thủy, âm thầm bảo hộ cho đám người Dược Phong Cư. Hoàng Kiêu bởi vì khinh thường một nữ nhân có ngoại hình yếu đuối như cô, cho nên lão lơ là, cho rằng con thỏ đã vào hang, thế nào lão cũng tóm được. Không cần tốn tâm sức làm gì?

Tuy nhiên, ở đời, không ai biết được chữ ngờ. Thỏ khôn còn có ba hang, huống gì là một nữ nhân vào tới tận vòng chung kết của Giao lưu đại hội. Không biết phải nói là Hoàng Kiêu khinh thường địch thủ hay bởi vẻ ngoài của Trần Hiểu My thật quá dễ lừa người?

Hoàng Kiêu nhìn Hiểu My, ánh mắt của lão nheo lại, trong con ngươi âm u phản chiếu hình ảnh một mỹ nhân áo màu xanh nhạt, khí thế hùng hồn. Lão rất bất ngờ vì sự ngạo mạn trong câu nói của cô khi nãy. 

- Tiểu cô nương. Cô nghĩ rằng nơi này, ai có năng lực bảo vệ được cô. Chi bằng biết điều một chút, đợi ta giải quyết bọn kia xong sẽ dành thời gian tâm sự với cô. Đừng cố chọc giận ta, nếu không, hậu quả, e là cô không gánh nổi.

- Wow. Ta sợ quá đi thôi. A Thủy, ngươi nghe gì chưa? Lão già xấu xí kia hâm dọa ta kìa. Mau an ủi tâm hồn nhỏ bé của ta đi!

Hiểu My nghe lời lẽ lớn lối của Hoàng Kiêu, trong lòng không ngừng cười lạnh. Tuy nhiên, ngoài mặt lại ra vẻ hoảng sợ, đôi mắt to đảo quanh gương mặt nam tử bên cạnh, thấy vị Thái tử của Tộc Giao nhân vì câu nói của cô mà biểu cảm có chút ngốc nghếch, tự nhiên, rất muốn cười. Ha ha.

Nhưng mà đang diễn vai tiểu bạch thỏ, phải diễn đến cùng. Chưa kịp đợi A Thủy mở lời, mỗ nữ đã quay sang nhìn Hoàng Kiêu, bàn tay trắng ngần chỉ vào lão run run, cất lên chất giọng vô cùng ủy khuất.

- Lão già thối. Ngươi bắt nạt ta, ta méc đồng bọn của ta cho xem.

Hoàng Kiêu trợn trắng nhìn nữ nhân trước mặt tính cách thay đổi như chong chóng. Lão vô cùng nghi ngờ, không phải cô nàng bị bệnh gì đó chứ (Ặc, kiểu như thần kinh phân liệt đó). Nhưng mà một giây sau đó, gương mặt của lão từ âm trầm, lạnh lẽo đã chuyển sang một trạng thái hoàn toàn đối lập. Lão kinh hoàng nhìn Hiểu My nhẹ nhàng lắc tay vài cái, những người bên cạnh vốn đang hôn mê đã lập tức tỉnh lại. Từng người, từng người một…

- Chủ nhân. Cuối cùng cũng đến lúc chúng ta chơi với bọn chúng rồi hả?

Đại Kim đóng vai xác chết từ nãy tới giờ, cảm giác đèn nén, bó tay bó chân giữ nguyên một tư thế, khó chịu vô cùng. Hắn muốn giãn gân giãn cốt một chút. Cho nên, ngay khi vai diễn của hắn hạ màn, hắn đã hướng Hiểu My, hưng phấn reo lên.

- Đúng vậy đó sư phụ, tới lượt chúng ta lên sân khấu hay chưa? – Hồ Hoài An rất phấn khích mà học theo Kim Mao Sư.

Hiểu My nhìn một người, một yêu chỉ hận không được sớm xông lên. Cô cảm thấy thật… cạn lời a. Sao người bên cô còn hung hăng, hiếu chiến hơn bọn phản tặc, gian thần ở nơi này ấy nhỉ? Không biết sai ở đâu ta?

Bàn Ngâm, Hồ Phượng Nhi cùng Ngọc Tam Lang cũng đã hoàn thành vai diễn, ngồi thẳng lưng trên ghế đợi xem diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Thậm chí, mấy người Đinh Khải Nguyên, Trương Chính Phương, Chu Phong cũng một bộ dáng tương tự. Trên mặt mỗi người đều là vẻ không thể tin. Đúng vậy, Quang Minh Thánh Điện chính là tồn tại cao cao không thể với tới của toàn bộ đại lục Phong Linh. Ngờ đâu cũng có thể đấu đá lẫn nhau đến người diệt ta sinh như hiện tại. Thế sự vô thường a.

- Bọn họ sao lại không trúng độc? – Hoàng Kiêu thấy mọi chuyện diễn ra đã bắt đầu vượt qua khỏi sự kiểm soát của lão. Dù trong lòng vạn phần không muốn, vạn nỗi nghi ngờ. Thế nhưng, bên ngoài, lão vẫn thể hiện ra sự bình tĩnh, tự tin khiến người ngoài không nhìn ra bất cứ sự dao động nào trên gương mặt nhăn nheo, hiểm độc. 

- Hoàng Kiêu, nếu giờ ngươi ra lệnh cho người của mình buông vũ khí đầu hàng, tự nguyện đến hình đường, ít nhất, chúng ta có thể để cho ngươi bảo toàn một mạng.

Diệp Nguyên thấy những người bên đội tuyển Dược Phong Cư đều “mạnh khỏe” thì sự đau đớn, tuyệt vọng khi nãy đều rút đi. Đội tuyển đó là quán quân của Giao lưu hội, là người bên cạnh Trần cô nương. Chỉ cần nhiêu đó cũng đủ để lão thấy hi vọng được dấy lên. Tình thế có thể đổi thay ngoạn mục.

- Ha ha ha. Đại trưởng lão. Ngươi ngây thơ quá, chắc ngươi không nghĩ chỉ bằng những người này mà chống lại ta đó chứ. Ta đang chờ đây. 

Hoàng Kiêu nghe được lời của Diệp Nguyên tựa như nghe được chuyện khôi hài lớn nhất. Lão đưa mắt nhìn quanh. Toàn bộ Quang Minh Thánh Điện này giờ đa phần đều dưới quyền khống chế của lão. Chỉ với một đám nam nữ, già trẻ hỗn tạp nơi này sao đủ sức uy hiếp, lật đổ thế cục mà lão chuẩn bị mấy chục năm nay.

- Vậy thêm ta nữa thì sao?

Trong lúc Hoàng Kiêu tự nhủ trong lòng, một giọng nói không nhanh không chậm đột ngột vang lên. Mặc dù câu nói rất giản đơn, nhưng rơi vào tay của Hoàng Kiêu lại chẳng khác gì ma chú. Lão kinh hoảng nhìn về phương hướng giọng nói phát ra. Chỉ chớp mắt mà vị điện chủ như xác chết kia đã khôi phục bộ dáng hoạt hổ sinh long, ngồi trên chiếc ghế tượng trưng cho quyền hạn vô biên của Quang Minh Thánh Điện.

- Không thể nào. Điện chủ, ngài sao lại …

- Ý ngươi nói là sao ta không chết đúng không? Hoàng Kiêu ơi Hoàng Kiêu. Trước giờ, tuy ta không dám tự nhận mình xứng với chữ “Anh minh”, nhưng làm người, ai không có lúc sai lầm. Lẽ nào, tình cảm huynh đệ mấy chục năm trời lại chẳng có nghĩa gì? Ngươi nhẫn tâm hơn ta tưởng.

Điện chủ Tô Kiếm lời nói lộ ra sự đau lòng, nhưng mà đối diện với lão, Hoàng Kiêu lại như một con sư tử khát mồi, hoàn toàn mất đi khống chế, lục thân không nhận.

- Tô Kiếm. Đừng nói hai chữ huynh đệ với tôi. Ông không xứng. Tôi có nhẫn tâm hơn nữa thì cũng không nhẫn tâm bằng ông. Ngay cả nhi tử ruột thịt của huynh đệ mình cũng xuống tay được. Vậy mà bây giờ nói ra những lời lẽ thế này, không phải là buồn nôn lắm sao?

Đừng nhiều lời. Hôm nay không phải ông chết thì ta chết. Mọi người xông lên.

Một lần nữa, Hoàng Kiêu lại ra lệnh cho đám đệ tử áo vàng sau lưng hắn. Nhưng tiếc là, dưới sự tọa trấn của Tô Kiếm, nhóm đệ tử đó đã dao động từ lâu rồi, nào còn ngoan ngoãn như lúc đầu. Điều này lại càng chọc cho lão thêm điên tiết. Lão dùng tất cả sức lực của mình mà gào lên:

- Đừng quên, toàn bộ yếu điểm các ngươi đều nằm trong tay ta. Nếu không muốn chúng được công khai cho toàn bộ thế gian. Hãy lập tức xông lên. Giết chết hết bọn chúng. Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi.

Những lời nói kích động của lão xem ra đã có tác dụng. Đám đệ tử lúc đầu còn chần chừ, nghe lão nói xong rồi thì ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết. Tay nắm chặt vũ khí của mình, hét lớn xông lên.

Nhưng mà…

- Ha ha ha. Tam trưởng lão. Ông muốn tìm đường chết thì cứ đi một mình thôi. Sao lại còn kéo theo cả đám người thế này. – Lời này là của Hiểu My.

- Đúng vậy đó. Làm người ai lại không có yếu điểm. Bị người khác biết thì đã sao. Nếu chỉ vì chuyện này mà đi tìm chết, ta e toàn bộ mảnh thiên địa này đã thuộc về yêu ma chứ chẳng phải con người. – đây là kiến nghị của Đại Kim. 

- Phải phải. Nếu biết xông lên chắc chắc chỉ có một con đường chết, chỉ có những kẻ não tàn mới làm như thế. – Đây là câu nói của Hồ Hoài An.

- Tam trưởng lão. Ông thật độc ác a. – Ngay cả Hồ Phượng Nhi cũng góp vui bằng một câu nhẹ như lông ngỗng.

-…

Hoàng Kiêu đen mặt, nhìn đám người bên Trần Hiểu My mỗi người một câu, phá tan đại kế của lão. Lão câm phẫn gầm lên:

- Đây là chuyện nội bộ của Quang Minh Điện của chúng ta, người ngoài xin chớ xen vào.

- Ha ha. Từ khi ngươi hạ độc tất cả mọi người ở đây, chuyện này vốn không chỉ thuộc về Thánh điện các ngươi nữa. Không phải ngươi muốn giết chết tất cả chúng ta rồi đổ tội cho điện chủ và nhị vị trưởng lão kia sao? Chúng ta chỉ là tự vệ thôi a.

Bàn Ngâm không phúc hậu, nói lên suy nghĩ của tất cả những người vô tội bị liên lụy trong vở tuồng gà nhà đá nhau này. Không chỉ có lão, A Thủy, Hiểu My, Ngọc Tam Lang và ba người Đinh Khải Nguyên đều vô cùng khó hiểu. Hoàng Kiêu đã muốn chiếm lấy vị trí của Điện chủ thì còn cần gì lại khiến cho Quang Minh Thánh Điện trở thành kẻ thù của toàn bộ Phong Linh Đại Lục. Chuyện này tựa như không hợp lý. Nhưng nếu như lão ta là người của Hắc Ám Điện, có thể chân tướng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

- Haiz… Ân oán tình thù của mấy người này đúng là phức tạp quá. Không thích hợp với những người có tâm hồn ngây thơ trong sáng như ta – Hiểu My lần thứ n thầm nhủ rồi tập trung xem tiếp diễn biến của vở kịch. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Sớm muộn gì toàn bộ chân tướng cũng sẽ được phơi bày.

Hoàng Kiêu đuối lý, không nói được lời nào. Trong lúc này, tất cả những người bị ngất nơi đây, từng người, từng người đều tỉnh lại. Thiên Ma độc mà lão tự hào nhất đã bị phá giải. Lão cảm thấy đầu óc mình mê muội, sắp không đủ dùng rồi. Cái miệng già nua cũng bắt đầu nói lắp, không còn kiêu căng, trôi chảy như lúc đầu.

- Các người, các người….

Ha ha ha. Có thiên hạ đệ nhất độc sư ở đây, còn có loại độc dược nào làm khó được chúng ta. Chỉ tội cho tuyệt đại soái ca ngay từ đầu đã phải ẩn trong lớp áo tàng hình. Nhưng nhờ vậy mà hắn cũng có đủ thời gian giải trừ Thiên Ma độc. Hoàng Kiêu đúng là bại đến không thể bại hơn được rồi. – Hiểu My âm thầm khen ngợi vị soái ca nào đó luôn phải đóng vai người vô hình. Tội nghiệp a!

Thái Kỳ nhìn thấy mọi chuyện đã ổn định, tình thế đã hoàn toàn được kiểm soát nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn quay sang nhìn vị điện chủ ngồi trên ghế cao, sắc mặt nặng nề, khó xử lên tiếng:

- Thỉnh điện chủ hạ lệnh.

- Người đâu, giải tam trưởng lão đến hình đường. Điều tra thế nào, giao cho Nhị trưởng lão Thái Kỳ toàn quyền tra xét.

Tô Kiếm lập tức hạ lệnh. Dù sao, chuyện này cũng nháo lớn quá rồi. Trước mắt còn phải thu xếp cho tất cả những người đến tham gia Giao lưu hội nơi này. Chuyện trong nhà, đóng cửa lại từ từ giải quyết. Haiz…