Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 235




Năm người Hiểu My dưới sự bao bọc của Thanh Liên thần hỏa, sau một khắc rơi tự do có sự hỗ trợ rất lớn từ phản lực cũng đã tiếp đất an toàn.

- Đây đích thật là mộ địa. Không những thế, còn là mộ địa của tập thể rất nhiều người. 

Lữ Tuấn sau khi quan sát tình hình, nhíu mày lên tiếng. 

Quả thật, ngay lúc này, bọn họ đang đứng trong một căn phòng khá rộng. Điều đáng nói là xung quanh căn phòng có trang trí rất nhiều món đồ như dùng để đưa tiễn linh hồn người về cõi địa la. Mặc dù năm tháng vô tận trôi qua, nhưng mà những thứ đồ bằng đá này, ngoại trừ dáng vẻ thê lương thì vẫn cứ giữ hình dáng vẹn nguyên, không khó nhìn ra, người đang yên nghỉ tại đây khi còn sống cũng được xếp vào hàng ngũ cực kỳ có thân phận.

Vách tường chính và hai bên trái phải đều xuất hiện một cánh cửa bằng đá. Mỗi cánh cửa đều trơn nhẵn và có đặc điểm, hoa văn riêng biệt. Đáng kể nhất, bọn người Hiểu My còn có thể dễ dàng nhìn thấy dấu chân trên nền bụi ngay trước cửa. Đây là chuyện vốn chẳng bình thường chút nào. 

- Chúng ta không phải là những người đầu tiên tới đây. Nơi này chắc chắn có người thường xuyên ra vào hoặc ở lại.

- Không phải vậy chứ? Hiểu My nghi ngờ hỏi. – Nơi chướng khí mịt mù này mà cũng có người xuất hiện. Còn lợi hại hơn cả chúng ta?

Trong lúc nói chuyện, năm người bắt đầu chia ra kiểm tra ba cánh cửa. Thanh Liên Thần Hỏa cháy bừng, xua đuổi tử khí, tránh để mọi người bị ảnh hưởng. Thoắt cái, căn phòng này đã sáng rỡ, thanh minh hơn rất nhiều.

- Cánh cửa này được ra vào thường xuyên nhất. Vết tích còn rất mới. Chúng ta có nên vào xem thử một chút hay không?

Vũ Phiêu Phiêu hướng tỷ tỷ của Trường An thỉnh cầu ý kiến.

- Xem thử cơ quan ở đâu. Cẩn thận một chút.

Người đáp lời là Lữ Tuấn, đồng thời, nhị sư huynh của Vô Cực Kiếm Phái cũng tiến lên mò mẫm một phen. Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm thấy cơ quan. Tay nhẹ nhàng ấn vào hòn đá có hình mặt trăng trên tường. Cánh cửa đá ầm ầm dịch chuyển.

Năm người Hiểu My cảnh giác, sau khi thăm dò mới lần lượt từng bước tiến vào.

Phía sau cánh cửa lại là một thông đạo khác. Trên tường có những viên tinh thạch phát ra ánh sáng. Lối đi ngoằn nghèo dẫn xuất xuống sâu hơn. 

Một tay duy trì ngọn lửa màu xanh hình đóa sen trên tay, một tay khác thì nhẹ kéo tay áo rộng của nhị sư huynh. Hiểu My cẩn thận mở lời, thái độ có phần dè dặt.

- Không khí nơi đây có mùi lưu huỳnh nồng nặc. Khí nóng hừng hực bốc lên. Nếu muội đoán không lầm, phía trước nhất định là các hồ dung nham của núi lửa.

Lúc mỗ nữ nói ra những lời này, chỉ là muốn phá vỡ không khí im lặng mà thôi. Nào ngờ đâu, cái miệng quá linh. Nhìn một hồ dung nham đỏ rực xuất hiện trước mắt không lâu sau. Hiểu My có chút đỡ trán, không thốt nên lời.

Ngay lúc này, Trường An chỉ vào một quả cầu đỏ rực lơ lửng phía trên hồ nham thạch, kinh hỉ thốt lên:

- Tỷ tỷ. Là Địa Tâm Hỏa Châu.

Địa tâm hỏa châu là kết tinh của địa tâm hỏa tận sâu trong lòng đất, chỉ xuất hiện sau vạn năm thời gian. Đây chính là tài nguyên cực kỳ quý giá để luyện chế thần khí. Cả Thiên Huyền Vũ, cũng chẳng có mấy ai có thể sở hữu được thứ báu vật này.

Nhưng mà muốn thu hoạch được Địa tâm hỏa châu lại không phải dễ. Nó không chỉ lơ lửng tại khoảng giữa hồ dung nham mà còn có thể chìm sâu xuống lòng hồ. Hiếm khi nào nó ngoan ngoãn đứng yên một nơi đợi người thu phục.

- Người xuất hiện tại đây chắc chắn cũng muốn thu phục Địa tâm hỏa châu. Chúng ta rời khỏi nơi đây thôi.

Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác. Huống chi, người đến trước nơi mộ địa này cũng không dễ dàng gì. Hiểu My dứt khoát xoay người. Không đánh chủ ý lên quả cầu đỏ rực đang lửng lơ phía trước. Lúc quay ra, mỗ nữ còn tự vấn lương tâm: “Cái gì của mình thì nhất định là của mình. Còn không phải của mình thì chớ cưỡng cầu làm chi a”.

Nửa canh giờ sau. Một nhóm năm người đã quay lại căn phòng dưới mặt đất lúc đầu. 

Cánh cửa đá thứ hai. Từng luồng khí tức âm lãnh thẩm thấu qua bức tường đá dày cộp mà dùng mũi khoan kim cương vẫn không thể nào chọc thủng.

- “Nơi đây có lẽ là mộ địa tập thể. Theo quan niệm cổ xưa. Nhiều người đã quen với cuộc sống của kẻ đứng trên thiên hạ. Khi chết đi, thường bồi táng theo rất nhiều người. Họ muốn duy trì sự kiêu ngạo, duy ngã độc tôn của mình ở thế giới kế tiếp. 

Với nồng độ tử khí dày đặc cỡ này, rõ ràng, ở bên trong, số lượng người bồi táng cũng cỡ một đội quân. Hoặc là khi chết phải rất oan uổng, oán khí ngút trời. Thật là oan nghiệt!”.

Lữ Tuấn vừa quan sát cánh cửa đá thứ hai, vừa nhỏ lời lẩm bẩm. Hắn đang nói cho bản thân hắn nghe, cũng là nói cho những người bên cạnh nghe. Điều này, đối với Hiểu My, không hề xa lạ.

Lăng Mộ Tần Thủy Hoàng của Trung Quốc không phải là một minh chứng hữu hiệu đó hay sao. Huống chi, tại dị giới này, cường lực vi tôn, pháp thuật thịnh hành, mọi chuyện dù huyền ảo tới đâu cũng có thể trở thành điều hiển nhiên, xác thực.

Lữ Tuấn đưa tay sờ vào một viên tinh thạch tròn nhô ra trên tường. Xung quanh nó được điêu khắc thêm rất nhiều tinh tú. Hiểu My trông qua khá giống với chòm sao Ara trong thiên văn học của thế kỷ 21.

(Chòm sao Thiên Đàn 天壇, hay còn gọi là Tế Đàn 祭壇, (tiếng La Tinh: Ara) là một chòm sao nhỏ ở nửa thiên cầu nam, có thể dễ tìm thấy giữa chòm sao Thiên Hạt và Nam Tam Giác).

Trần Trường An rất do dự. Chỉ cần nhấn vào viên tinh thạch này, cơ quan sẽ mở ra. Mặc dù bọn họ sẽ đối mặt với hiểm nguy đến từ Tử khí, hung linh. Nhưng mà, khả năng xuất hiện U Linh quả phía sau cánh cửa cũng rất cao. 

- Có người đến!

Đang lúc vị á nhân này còn lo lắng, cân nhắc thiệt hơn. Hạ Lan Nhật đứng phía ngoài, bỗng dưng cất tiếng. Mọi người bị đánh động, lập tức đề phòng.

Từ trên thông đạo trên mặt đất dẫn xuống, một bóng người khẩn trương xuất hiện. Kèm theo tiếng gió rít lên, thanh âm phần phật của bộ trường bào màu xám ôm lấy vóc dáng đơn bạc, yếu gầy. Mái tóc bạc tùy ý bay ngược gió phía sau. Cả gương mặt giấu sau một chiếc mặt nạ quái dị tựa như mặt nạ phòng độc của bộ đội quốc phòng hiện đại. Người chưa tiếp đất nhưng giọng nói trầm trầm đã vọng tới tai đám người Hiểu My đang bên dưới.

- Người đến hữu duyên. Ta không có ác ý.

Câu này, có thể hiểu theo nghĩa như sau: Nhóm người Hiểu My đến được mộ địa này là hữu duyên. Bản thân hắn (Nam tử áo xám) không có ác ý. Hoặc cũng có thể hiểu: Nhóm người Hiểu My và nam tử áo xám này là hữu duyên. Hắn không hề có ác ý.

Nhưng dù hiểu theo nghĩa nào cũng được. Chỉ cần hai bên không gặp nhau bằng đao kiếm là tốt rồi. Hiểu My tự nhận mình là mẫu phụ nữ rất yêu chuộng hòa bình, không thích chiến tranh, bạo lực. Ha ha.

Rất nhanh sau đó, trong sự chờ đợi của mọi người, chủ nhân của tiếng nói vừa dứt đã xuất hiện. Đối diện với đám người Hiểu My lúc này là một trung niên nam tử, ngoại hình độ tuổi trên dưới ba mươi. Tuy nhiên, khí thế của hắn lại ẩn giấu rất sâu. Nhất là cái mặt nạ đặc biệt che khuất ngũ quan càng làm cho hắn thêm kỳ bí, nguy hiểm.

Hiểu My chau mày, nhìn đệ đệ nhắc nhở:

- Theo kinh nghiệm của bản thân, không thể cứ dựa vào vẻ ngoài mà phán đoán tuổi tác và thực lực của đối phương. Nhất là một người có thể tùy ý ra vào mộ địa. 

- Dạ. Tỷ tỷ. Trường An ngoan ngoãn đáp lời.

……………………………………………………………………..

Giải thích:

Lăng mộ của Tần Thủy Hoàng nằm ở phía bắc núi Ly Sơn thuộc huyện Lâm Đồng, thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Đây là lăng mộ được xây dựng trong hơn 38 năm, từ 246-208 TCN và năm dưới một gò mộ cao 76 mét có hình dạng gần giống một kim tự tháp.[1] Bố cục của nó mô phỏng theo kinh đô nhà Tần là Hàm Dương được chia thành các khu nội thành và ngoại thành. Chu vi của khu vực nội thành là 2,5 km (1,55 dặm) và ngoại là 6,3 km (3,9 dặm). Mộ chính nằm ở phía tây nam của nội thành và hướng về phía đông. Buồng lăng mộ chính chứa quan tài và các hiện vật chôn cất là tâm điểm của quần thể kiến trúc lăng mộ.

Bên trên mộ bao bọc bởi một lớp đất đắp nổi cao 76 m, từ Nam đến Bắc dài 350 m, từ Tây sang Đông rộng 354 m. Trên mặt đất chung quanh lăng còn có hai lớp tường thành, diện tích thành bên ngoài là 2 km² có cửa. Giữa hai lớp thành có các giác lâu, cung tẩm, chùa chiền, nhà ở,... Bên dưới mặt đất là địa cung hình chữ nhật, dài 460 m từ Nam sang Bắc, rộng 392 m từ Tây sang Đông, bốn phía có tường bao bọc. Tường bao cao 27 m, dày 4 m, bốn phía đều có cửa. Tổng diện tích địa cung là 18 vạn m².

Từ trên xuống dưới có ba tầng: trên cùng là ngoại cung, tiếp theo là nội cung và sau cùng là tẩm cung. Diện tích tẩm cung khoảng 2 vạn m². 

Trong tẩm cung phát hiện nồng độ thủy ngân cao hơn mức bình thường 280 lần. Ngoài địa cung, gần khu vực có lớp đất bao bọc bên trên phát hiện thấy 300 đường hầm bồi táng (chôn kèm theo xác) với trên 5 vạn cổ vật quan trọng. 

Bộ Sử ký của sử gia thời Tây Hán - Tư Mã Thiên,thuật lại việc xây lăng mộ Tần Thủy Hoàng như sau: 

"Khi Thủy Hoàng mới lên ngôi đã sai đào núi Ly Sơn. Đến khi thôn tính được thiên hạ thì dời 70 vạn người trong thiên hạ đến xây lăng mộ, đào ba con suối, ở dưới đổ đồng nung và đưa quách vào. Đem những đồ quý báu của các cung điện, của trăm quan xuống cất đầy ở dưới. Lại sai thợ làm máy bắn tên hễ có ai đào đến gần thì bắn ra. Sai lấy thủy ngân làm một trăm con sông, như Trường Giang, Hoàng Hà và biển lớn. Các máy móc làm cho nước sông và biển chảy vào nhau. Ở trên có đủ thiên văn, ở dưới có đủ địa lý, lấy dầu cá nhân ngư để thắp đuốc, trù tính thế nào để cháy mãi mãi."

Năm 1987, lăng mộ Tần Thủy Hoàng, bao gồm cả các chiến binh đất nung, được liệt kê như là Di sản thế giới.