Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 265




Hiểu My một mình một côn – lăn xả trong sa mạc mênh mông không điểm cuối. Không biết đã giết bao nhiêu con bò cạp, cũng không biết đã qua bao lâu thời gian. Mặt trời vẫn cuồng nhiệt chiếu sáng trên cao. Đàn bò cạp vẫn tưng bừng nhảy nhót giữa mặt đất nóng chảy.

Nơi này, phàm nhân vào đây, ngoại trừ cao thủ phá trận, những người còn lại không trở thành thức ăn trong miệng đám bò cạp này thì cũng chết vì mệt, vì đói.

Hiểu My sau khi tiêu diệt thêm một đàn bò cạp nữa thì chống gậy Như Ý, lấy ra một quả mọng chín đỏ từ giới chỉ không gian, đưa lên miệng cắn. Cũng may, mấy thứ linh quả này cô nàng dự trữ thành núi, khi mệt nhọc cứ lấy ra “nạp năng lượng”, tiện lợi vô cùng. 

Mỗ nữ nheo mắt, nhìn mặt trời. Cảm thấy thật ghét bỏ. Càng nhìn, càng ghét bỏ. 

Vì thế, nàng không tiếp tục tiến lên phía trước mà cứ nguyên tại chỗ. Giẫm trên đám xác bò cạp, lấy đan dược ra nhai. Sau khi bản thân khôi phục phong độ đỉnh cao thì cất đi Như Ý Côn rồi triệu hồi Hư Không Thần Cung. Ký hiệu cung tên bạc trên cổ tay lập tức lóe lên, hóa thân thành một cánh cung bề thế, uy nghi. Hai đầu cánh cung được chạm trổ hình những đám mây bồng bềnh phiêu đãng. Thân Cung chạm khắc một mảnh thiên địa với đầy những vật tượng trưng cho năm yếu tố ngũ hành. 

Hiểu My nắm chặt vào vị trí đặt tay trên cung tên, nhắm thẳng hướng mặt trời. 

- Điệp Y. Chúng ta học Hậu Nghệ ngày xưa, bắn hạ kim ô. 

Hư Không Thần Cung khẽ rung một cái, xem như đáp lại.

Tiếp theo, Hiểu My tập trung linh lực vào lòng bàn tay. Tay trái giữ thần cung, tay phải kéo dây cung. Đến khi dây cung bị lực kéo làm biến dạng đến mức tối đa, mỗ nữ buông tay. Một mũi tên vô ảnh mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa vun vút lao ra. Bắn thẳng vào mặt trời.



Vầng thái dương cao cao tại thượng tưởng đâu có thể vĩnh hằng. Nào ngờ, bị mũi tên vô ảnh của Hiểu My một phát xuyên thấu.

Một tiếng “rắc” thật lớn vang lên. Mặt trời dùng tốc độ mà mắt thường nhìn thấy, rạn nứt rồi vỡ ra thành từng mảnh rơi xuống. Không gian thoắt cái chìm vào bóng tối. Lúc ánh sáng lần nữa xuất hiện, Hiểu My thấy bản thân đang đứng giữa một không gian trắng toát, trước mặt là một quyển kim sách, phát ra ánh sáng lập lòe.

Cất Hư Không Thần Cung. Mỗ nữ giơ tay ra, kim sách nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay của cô. Bìa sách trơn bóng ban đầu dần hiện ra năm chữ: Tinh Không Thần Quyết!

A, công pháp. – Lần đầu tiên Hiểu My nhìn thấy một loại công pháp tu luyện tinh thần từ lúc đi vào dị giới tới nay. Trước giờ, võ công tâm pháp thấy đã nhiều, nhưng mà thứ đại loại như Tinh Không Thần Quyết này là rất hiếm khi xuất hiện. Không biết chủ nhân của Mộ Thiên Thành này là nhân vật thế nào mà dám đem một bảo vật tuyệt thế như vậy làm quà tặng “qua màn”. Chuyện này đáng để suy ngẫm à nha.

Hiểu My cất Kim Sách vào giới chỉ. Chớp mắt sau đó, mỗ nữ thấy mình đang đứng giữa một con phố nhỏ. Hai bên cô, rất nhiều người đi lại, nhưng chẳng ai liếc mắt đến một “nữ thần” vừa xuất hiện. Trong mắt bọn họ, Hiểu My là kẻ vô hình.

Hiểu My tính chặn một người lại hỏi đường nhưng không ai nghe được thanh âm của cô. Thậm chí, không ít kẻ còn xuyên qua thân thể Hiểu My, tiếp tục hành trình đã định.

Hiểu My bất đắc dĩ, đành phải tự mình tiến lên phía trước. Vừa đi vừa quan sát những kiến trúc hai bên đường. Có hàng quán, khách điếm, tửu lâu… thế nhưng, tất cả đều khép chặt cửa. Những người đi đường cứ thế lướt qua, không có ý định dừng lại trước bất cứ quầy hàng nào.

Hiểu My đi một hồi, phát hiện bản thân lại quay về vị trí cũ. Ha ha. Con phố này nằm trên một đường cong khép kín. Không có điểm đầu cũng không có điểm cuối. Phá trận làm sao a…

- Tiểu Huyễn. Chúng ta bị vây rồi. Em xem thử, có phải trận pháp này là huyễn trận hay không? 

Tiểu Huyễn xuất hiện, định hóa thân thành đóa hoa cài tóc màu tím phớt hồng cài lên tóc của Hiểu My. Ngờ đâu, chủ nhân đang mặc ngư long chiến giáp, bao bọc toàn thân. Thế là nó hóa thành một gốc hoa nhỏ, đáp trên bờ vai của cô, đưa mắt nhìn xung quanh. Thái độ thập phần nghiêm túc.

- Chủ nhân. Đây đúng là trận pháp, nhưng không phải tạo ra bằng pháp thuật như huyễn cảnh của Tiểu Huyễn. Nó còn chứa đựng cả sát trận. Chỉ là do ta chưa phạm vào những thứ có thể khởi động sát trận. Hoặc cũng có thể do thời gian chưa tới a.

Ha ha. Trò chơi càng ngày càng thú vị rồi. Nhưng mà bản thân người nào đó lại không có khả năng như nhị sư huynh của mình. Đánh bậy đánh bạ, không chừng phá trận không được còn liên lụy bản thân. Haiz… 

Hối hận, hối hận vô cùng. Bình thường, Lữ Tuấn muốn dạy Trận Pháp cho mình, siêng năng học tập một chút là tốt rồi. Giờ thì…

A………………..

Hiểu My tức giận, hét lớn một tiếng. 

Không ngờ, sau khi tiếng hét vừa dứt, một khách điếm cách đó không xa bỗng huyên náo một trận âm thanh. Sau đó, cửa khách điếm mở ra, một nam tử vận hắc y, xuất hiện. Hắn hướng Hiểu My, vẫy tay liên tục, bộ dáng có chút buồn cười.

Hiểu My giơ một ngón tay, chỉ ngược vào mặt mình: - Ngươi gọi ta hả?

Nam nhân hắc y gật đầu lia lịa. Gương mặt gấp gáp, một tay vẫn vẫy Hiểu My, tay còn lại chỉ vào cổ họng của mình. Nơi đó, quấn một tầng vải trắng, có vết máu đỏ hồng nhuộm ra bên ngoài.

Hiểu My quan sát trang phục của tên này, thấy khá giống với đám Thiết Y Vệ đi theo Lan Thắng Ninh thì mừng rỡ. Vội vã bước tới.

Nam tử Hắc Y lắc mình, nhường lối để Hiểu My nhanh chóng vào khách điếm.

Nơi này, ngoại trừ một người vận trường bào màu xanh đang trọng thương hôn mê. Mười lăm hắc y nhân còn lại đều trọng thương, ngã ngửa ngã nghiêng, sinh mệnh leo lét như đèn dầu trước gió.

Hiểu My nhìn lại gương mặt nam nhân áo xanh đang nằm trên chiếc giường lớn đối diện, mặc dù hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tái nhợt, lõm chõm râu xanh… nhưng chắc chắn chính là mục tiêu tìm kiếm của cô: Lan Thắng Ninh – Binh bộ thượng thư của Thiên Diệp Quốc.

Trước ánh mắt phòng bị của những nam nhân còn đang tỉnh táo, Hiểu My thu lại Ngư Long Chiến Giáp, hiện ra bộ dáng chân thật. Nhìn một phòng đầy “thương binh”, cô lắc đầu.

Đi đến cạnh bên Lan Thắng Ninh, dùng tay sờ vào mạch, cảm nhận một hồi mạch đập vô cùng suy yếu. Nhưng ít ra còn sống. Nếu như chết rồi thì dù có là thần tiên cũng phải bó tay.

Cô nhờ tên Thiết Y Vệ bị thương ở cổ đỡ hắn ngồi dậy, cởi áo ngoài ra. Sau lưng và trước ngực đều có vô số vết thương. Đa phần đều là đao kiếm.Có vết mới, vết cũ chồng chéo lên nhau. 

Cũng may, mấy vết thương này không bị nhiễm âm sát khí. Cho nên Lan thượng thư này mới có thể duy trì tới hôm nay. 

Cô lấy ra ba bình đan dược. Một lọ Giải độc đan, một lọ Sinh Cơ Đan, Một lọ Bổ Thần đan. Mỗi thứ lấy ra một viên, lần lượt cạy miệng Lan Thắng Ninh bỏ vào trong. Sau đó, cô vòng về phía sau lưng của Lan Thắng Ninh, xếp bằng ngồi xuống. Áp hai bàn tay của mình lên lưng hắn. Dùng linh lực của bản thân, giúp hắn điều tức. 

Phục dụng một viên thì điều tức một lần. Qua ba lượt, các vết thương trên người của Lan Thắng Ninh đã bắt đầu khép lại. Da thịt trắng nõn. Nếu không phải còn những vết hồng hồng chưa hoàn toàn tiêu thất và bản thân tự mình chứng kiến, không một ai trong số các Thiết Y Vệ còn lại có thể tin điều kỳ tích đang xảy ra. Đến bây giờ họ đã hiểu. Vì sao, trong lúc nguy cấp, đại nhân nhất định kêu Thập Thất, Thập Ngũ, Thập Lục mở đường máu, phải tìm cho được vị cô nương này.

Lan Thắng Ninh mở mắt ra. Cảm thấy bản thân vừa dạo một vòng quỷ môn quan. Tinh thần vẫn còn hốt hoảng. Nhưng khi nhìn thấy Hiểu My, tâm trạng thoắt cái bình tĩnh, lạc quan hơn nhiều.

- Đa tạ Trần sư phụ.

Hiểu My gật đầu. Tốt bụng, chia cho hắn một linh quả trong giới chỉ. Dặn hắn ăn từ từ. Bản thân cô thì đi xem những người còn lại. Dù sao, những ánh mắt kính ngưỡng mang theo ngập tràn hi vọng chiếu lên người cô từ nãy tới giờ, mỗ nữ không thể làm như không biết a.

Haiz, đan dược còn lại có hạn. Cũng may, cứu hết đám người này thì mỗi loại cũng còn lại một ít. Nếu còn không tìm được đường về. E là sắp tới, cô phải cướp lấy đan phổ của cái tên Khinh Cuồng phái Trung Sơn rồi.

Mất hai canh giờ mới cứu được hết đám người ở đây.

Tên thiết y vệ bị thương ở cổ sau khi phục dụng đan dược của Hiểu My thì đã khỏi hẳn. Hắn hồ hởi hướng mỗ nữ bái thật sâu cảm tạ.

Hiểu My không khách sáo nhận lễ. Sau đó, tất cả mọi người đều ngồi xuống, chia sẻ tin tức từ hồi cách biệt đến nay.

Lan Thắng Ninh trầm tư nhớ tới những lần ám sát trên suốt dọc đường, sau đó lại là hành trình tại Thất Sơn lần này. Không lúc nào không hiểm nguy. Hắn và những thiết y vệ còn sống, có ai 

không đạp lên thi cốt, dùng máu đồng đội trải đường. Giết chóc một đường tiến lên.

Sát thủ ám sát hắn trên đường đến Cửu Đầu Xà, không thiếu kẻ đứng sau là Trấn Quốc Công Phủ Lâm Gia. Tại Thất Sơn này, bọn hắn còn phát hiện một bí mật kinh thiên động địa hơn. Vợ kế của thế tử Trấn Quốc Công – phụ thân ruột thịt của Lâm Tiểu Hổ là gian tế của địch quốc. Không những thế, trong tay ả còn có một danh sách những quan viên nhận hối lộ của địch quốc, ăn lộc vua mà có tư tưởng phản quốc cầu vinh.

Sứ giả địch quốc phát hiện ra Lan Thắng Ninh. Vì thế không ngừng hãm hại. Dồn ép đoàn người của Thiên Diệp Quốc. Nếu không phải bọn hắn, Bảy mươi Thiết Y Vệ vào Mộ Thiên Thành cũng chẳng còn lại nhiêu đây.

Hiểu My nghe Lan Thắng Ninh kể lại thì thở dài. Chuyện ân oán, thị phi trên giang hồ nhiều vô số kể. Cô không muốn phát biểu cảm nghĩ, cũng chẳng muốn nhúng tay vào. Cái cô quan tâm nhất lúc này là làm sao để thoát ra được Huyễn trận này. Không thể cứ để bị vây như vậy được a.