Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 274




Hiểu My cam kết với Củ Sâm Tinh là sẽ không những không ăn thịt nó, ngược lại, còn trợ giúp nó tu luyện, thuận lợi thu được Tiểu Nhĩ về dưới trướng của mình.

Tiếp theo đó, Tiểu Huyễn chạy vào hang động, gom hết tài sản mà gia gia giữ lại, giao cho chủ nhân giữ giúp.

Hiểu My cho tất cả vào không gian giới chỉ chứa đựng Tiểu Huyễn Lúc trước. Kể cả Tiểu Nhĩ cũng thế. 

Củ Sâm Tinh cảm thấy không gian bên trong giới chỉ vô cùng đặc biệt. Nơi này không có ngày và đêm, không có thời gian cụ thể. Trong mắt của Tiểu Nhĩ, đây giống như một con phố nhỏ. Hai bên đều có từng căn phòng xếp dài, cửa đóng im thin thít. Thế nhưng, linh khí lại lượn lờ, đặc biệt sung túc chứ không như Đoạt Mệnh Sơn Mạch ngoài kia.

Hiểu My mở cho nó một ngăn nhỏ. Tiểu Huyễn và Tiểu Tùng chạy tới giúp đỡ, bố trí thành một động phủ hoa mỹ. Tinh thạch của Hiểu My được ba đứa nhóc mang ra xây tường rào. Mỗ nữ nhìn thấy, xót của mà chẳng thể kêu ca. Trong lòng lại liên tục nhủ thầm: “Dù sao cũng là đồ của mình, chỉ cần tụi nó không đập bể hay quăng ra ngoài là được”.

Nhàn Vương Bá Lăng nhìn thấy Hiểu My thu được Củ Sâm Tinh thì trong lòng động đậy. Nhiệm vụ của hắn vào Đoạt Mạng Sơn Mạch lần này là tìm nhân sâm ngàn năm đem về chữa bệnh cho hoàng huynh. Hắn dày mặt, chạy theo Hiểu My năn nỉ.

- Trần đại tỷ. Tỷ làm ơn hỏi giúp Tiểu Nhĩ, xem nó có biết nơi nào xuất hiện nhân sâm ngàn năm khác hay không?

- Nhàn vương, ngài đây là đang định đánh chủ ý lên bảo bối của sư phụ à?

Lâm Tiểu Hổ khó chịu lên tiếng. Nó thấy vị vương gia này chẳng thật thà tí nào. Người thậm chí còn có chút vô dụng nữa. Đối với nó, Bá Lăng thiếu một chút khí thế và sự hào sảng của nam nhân. (So với Hàn công tử còn kém xa a).

- Sao ta lại có thể đánh chủ ý lên bảo bối của sư phụ con được. Đừng hiểu lầm nha.

Hàn Tử Liệt vỗ vỗ vai hắn. Hiểu My cũng thở dài. Tên ngốc này, bị người thân tính kế mà vẫn chưa tỉnh ngộ. Không biết nói là hắn ngu ngốc hay hắn quá coi trọng cái thứ “thân tình” vốn chỉ là ảo ảnh chốn hoàng cung?

Hiểu My triệu hồi ba tên tiểu tử ra ngoài. Nhìn thấy Tiểu Nhĩ trên tay ôm lấy một quả cầu bằng đất thì nhíu nhíu mày. Từ lúc nào mình có thứ này ấy nhỉ? 

Tiểu Huyễn nắm váy của Hiểu My, ánh mắt nai tơ, thay lời muốn nói:

- Chủ nhân. Chủ nhân. Tiểu Nhĩ muốn cái này. Ngài cho Tiểu Nhĩ cái này nhé!

- Ngươi lấy thứ đó để làm gì? Hiểu My tò mò hỏi.

Củ Sâm Tinh vui vẻ y y a a. Tiểu Huyễn dịch giúp nó: “Đây là thổ châu đó. Có tác dụng rất lớn với tu vi của Tiểu Nhĩ. Chỉ cần hấp thu nó, Tiểu Nhĩ có thể biến hình và dùng ngôn ngữ nhân loại để trao đổi với chúng ta rồi”.

Thật ra, viên thổ châu này ngay cả Tiểu Huyễn là huyễn thụ mấy ngàn năm cũng chẳng thể nhận ra. Nhưng mà Củ Sâm Tinh này được Quy lão dạy dỗ một thời gian, lại thường xuyên phi độn trong lòng đất nên mới biết được sự phi thường của nó. 

Thổ châu này không phải là kết tinh thổ thuộc tính như Kim châu hay Thủy Châu mà Hiểu My từng có. Viên Thổ Châu mà Tiểu Nhĩ đang ôm trong lòng là kết tinh của năng lượng và những chất dinh dưỡng (kể cả độc tính) tinh khiết nhất trong lòng đất. Rất có lợi cho những thứ sinh trưởng dưới mặt đất như Tiểu Nhĩ. Nếu là yêu thú khác hấp thụ, đa phần đều phản tác dụng. Thậm chí, Vô Ảnh Xà vì nó mà bỏ mạng. Tiểu Huyễn và Tiểu Thụ không nhận biết được, âu cũng là cái may.

Hiểu My nghe Tiểu Huyễn thông dịch lại tác dụng của Củ Sâm Tinh thì thoải mái gật đầu. Nếu như Thổ Châu này có thể giúp cho bảo bối của mình, đầu tư cho Tiểu Nhĩ thì có gì là không thể.

Hiểu My ngồi xổm xuống, đặt bàn tay trắng ngần lên đầu nó xoa khẽ. Cô dịu dàng cất tiếng:

- Tiểu Nhĩ, trong sơn mạch này, ngoại trừ con ra, còn có củ nhân sâm nào có niên kỷ lên ngàn năm mà chưa khai mở linh trí hay không?

Củ Sâm Tinh suy nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Nó nói ở thượng nguồn con suối này, có một tôm đỏ đã thành tinh. Trong tay con tôm đỏ này có lẽ có rất nhiều bảo bối. Còn cách đây hai trăm dặm về phía trước là hang ổ của bầy Hoàng Kim Thử. Cũng có thể lưu trữ nhân sâm ngàn năm như vậy.

Hiểu My thu được thông tin cần thiết thì để đám nhóc trở lại giới chỉ không gian. Xong, cô nhìn vị vương gia của đế quốc Nam Triêu, hững hờ lên tiếng.

- Huynh cũng đã nghe thấy rồi đó, bảo bối của ta cũng chưa chắc chắn về tin tức của loại nhân sâm này. Nếu huynh muốn tìm nhân sâm cho lão hoàng đế của mình thì cứ tự nhiên. Chúng ta không muốn giúp cũng không thể giúp.

- Ta biết. Là ta nợ mọi người, dám đâu mặt dày nhờ cậy mọi người thay ta tìm thuốc. Vậy thì chúng ta xin cáo từ tại đây. Ơn đức của chư vị, xin hẹn ngày đền đáp.

Nhàn Vương nói xong thì ảo não, xoay người rời đi. Hắn đi về phía thượng nguồn con suối. Dù sao, đánh nhau với một con tôm yêu thì vẫn còn có chút cơ hội. Còn lọt vào vòng vây của bầy Hoàng Kim Thử. Thần tiên cũng phải bó tay a.

- Sư phụ, chúng ta không giúp đỡ vương gia sao?

- Mỗi người đều phải có trách nhiệm về lựa chọn của mình. Giao tình của chúng ta và Nhàn vương chưa sâu tới mức độ phải vì hắn lăn xả vào nơi hiểm nguy. Hơn nữa. Tên này biết hoàng huynh hắn đẩy hắn vào đây là chịu chết. Vậy mà hắn vẫn đâm đầu nhào vô. Con nói xem, người như thế, đáng thương hay đáng giận?

Hiểu My nhìn Lâm Tiểu Hổ lên tiếng. Cô muốn thằng nhóc phải tự nhìn nhận vấn đề trên chính lập trường của mình. Có như vậy mới nhanh chóng trưởng thành.

Tiểu Hổ đăm chiêu nhìn theo bóng lưng của Nhàn Vương Bá Lăng. Hắn mặc dù không có nhiều thiện cảm với người ta. Nhưng nhìn thấy sự cô tịch và tang thương đang phát ra theo mỗi bước chân của hắn. Tiểu Hổ lại có chút không đành lòng. Đoạt Mệnh sơn mạch này, nơi nơi đều nguy hiểm. Một thân một mình, e là…. Haiz…

Hàn Tử Liệt đứng bên cạnh Hiểu My, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói trầm trầm, kể lại nội tình Nam Triêu Quốc.

Nhàn Vương này tuy là đệ đệ ruột thịt của hoàng đế Bá Khôi. Nhưng mẫu hậu của hắn sinh hắn ra khi tuổi đã cao. Bá Lăng ra đời trước đương kim thái tử Bá Nguyên Ngọc có năm năm. Bây giờ, Hoàng đế đã già. Thái Tử Bá Nguyên Ngọc lại không có năng lực của một minh quân. Triều thần bắt đầu âm thầm chia phe cánh. Một bên ủng hộ Thái tử và Hoàng Đế, nhưng một bên khác lại ủng hộ Bá Lăng.

Lần trước, khi vào Mộ Thiên Thành, có lẽ là muốn mượn tay người khác diệt Bá Lăng. Thế nhưng, không giết được vị vương gia này, hoàng đế Nam Triêu tiếc hận biết bao nhiêu. Khả năng rất lớn là hắn giả bệnh, lại tìm người thỉnh “thần y”, bày ra thêm một cái bẫy để dụ đệ đệ nhảy vô.

Nhàn Vương một lần nữa biết rõ mưu kế vẫn đâm đầu vào trong. Đây có thể là hắn muốn chứng minh lòng trung thành của mình. Hoặc giả, nếu hắn là người giỏi ẩn nhẫn, lại có mưu đồ vương vị, rất có thể lần này trở ra, Nam Triêu Quốc sẽ là một hồi thay triều hoán vị. Mọi chuyện đều thuận lý thành chương. Triều thần không ai còn có lý do phản đối, dân chúng cũng sẽ ủng hộ hắn thật nhiệt tình.

Nghe Hàn Tử Liệt phân tích, Lâm Tiểu Hổ không khỏi hoảng sợ một hồi. Nó đã suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu vị Nhàn Vương này là người có cơ mưu và giỏi ẩn nhẫn, vậy tất cả những biểu hiện mấy ngày này, không phải giả dối đến độ hoàn mỹ rồi hay sao?

Thử nghĩ xem, Trong tất cả đại diện tới từ Nam Triêu Quốc, vị vương gia này là người duy nhất có thể sống sót mà tới được Mật Địa. Sau đó lại là người đầu tiên quyết đoán gia nhập cùng nhóm người Hiểu My ngồi uống trà, cắn hạt dưa, theo dõi trận chiến giữa Thiên Diệp Quốc và Minh Thương Quốc rồi bình an rời khỏi Mộ Thiên Thành.

Tại Đoạt Mệnh sơn mạch này. Hắn lại không hoảng loạn khi lâm nguy. Dù bị bao thành kén treo giữa không trung hay khi đối mặt với Góa Phụ Đen vẫn cực kỳ bình tĩnh. Thậm chí, Hiểu My còn cho rằng, không cần cô và Hàn Tử Liệt ra tay. Vị vương gia này của Nam Triêu Quốc vẫn có đủ bản lĩnh tự giải thoát cho bản thân. Lòng dạ người này quả nhiên đủ thâm sâu. Nếu như ở xã hội hiện đại, hắn chắc chắn sẽ là một diễn viên thuộc hàng nam đế. Haiz…

Mặc dù Hiểu My không thích cảm giác bị người lừa dối, lợi dụng, nhưng mà lại tò mò về năng lực cũng như võ công của nam nhân trong ngoài bất nhất này. Vì thế, cô đợi cho Bá Lăng đi một khoảng thật xa. Sau đó, ra lệnh cho Tiểu Huyễn, làm một chút pháp thuật nho nhỏ, che đậy hành tung và khí tức của mấy người bọn cô. Sau đó, cả đám đuổi theo sau Bá Lăng, hướng về phía thượng nguồn, hang ổ của con tôm tinh màu đỏ. 

………………………………………………………………………….

Chúc Xuân

Chúc mọi người năm mới an khang

Nông dân mỗi vụ gặp mùa vàng

Công nhân lương, thưởng hơn năm cũ

Thương nhân tài lộc đón bình an.

Bến bờ tri thức dẫu mênh mang

Học sinh thi cử sẽ nhẹ nhàng

Sinh viên không còn nợ tín chỉ

Sĩ đồ thẳng tắp lại thênh thang.

Cán bộ viên chức được vẻ vang

Thi đua thành tích thật huy hoàng

Cầu thủ, diễn viên càng nổi tiếng

Mỗi ngày mỗi có thật nhiều fan.

Cụ già móm mém đón xuân sang

Cháu con xum họp thật rộn ràng.

Từ Nam tới Bắc không còn nữa

Trẻ con cơ nhỡ với lang thang.

Web ta danh tiếng sẽ rền vang

Tiểu thuyết đưa ra gặt đậu vàng

Tu sĩ tu tiên nhanh đột phá

Hương xuân, lộc tết nặng hành trang.