Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 290




Quan chủ khảo nhìn mười người sừng sững đứng trên lôi đài của mình, mỉm cười lên tiếng.

Chúc mừng các vị cao thủ đã đạt được danh ngạch vào vòng chung kết xếp hạng. Nửa canh giờ sau, vòng thi đấu đối kháng sẽ bắt đầu. 

Ngắn gọn, súc tích.

Các tuyển thủ hướng quan chủ khảo gật đầu rồi xuống đài. Đi về phía khu vực riêng của mình. Vòng đấu loại trực tiếp này sẽ quyết định tương lai và vận mệnh của mỗi người trong số họ.

Tiểu Hổ đi lại vị trí của mình. Hiểu My mỉm cười khen ngợi:

- Khá lắm!

Hàn Tử Liệt vỗ vỗ vai hắn. Thạch Sa thì ánh mắt sùng bái vô hạn. Mặc dù hắn biết ba vị khách nhân này đều là cao thủ giang hồ, nhưng chưa lần nào nhìn thấy chiến lực thật sự. Bây giờ thì thấy rồi a.

So với phía bên đây của Lâm Tiểu Hổ có vẻ im lặng thì chỗ của chín tuyển thủ vào chung kết còn lại chỉ có thể hình dung bằng hai từ “sôi trào”.

Người chiến thắng của lôi đài số 2: Vũ Quang và lôi đài số 3: Âu Dương Đức đều thuộc về hai gia tộc lớn của Liên Hoa Quốc. Vũ Gia và Âu Dương Gia. Hai gia tộc này trong triều đình đều có người làm quan to từ hàng nhị phẩm trở lên. Vì thế, nội tình thâm sâu, nhân tài trẻ tuổi xuất hiện nối tiếp.

Thấy Vũ Quang và Âu Dương Đức chiến thắng trở lại, trưởng bối trên mặt đều lộ vẻ hài lòng. Bọn gia nhân và mấy tên xu nịnh thì tâng bốc không tiếc lời. Ngợi ca hai người này lên tận mây xanh. 

Người chiến thắng lôi đài số 4 là Kiều Phong. Bên cạnh hắn lúc này là một cô nương bộ dáng khả ái, lanh lợi đang ríu rít như chim. Đuổi sát phía sau lưng, không ngừng thốt lên: Biểu ca, biểu ca thật là lợi hại.

Kiều Phong không để ý tới ả, sau khi uống ngụm trà thì lặng lẽ đưa mắt quan sát các đối thủ sắp tới của hắn. Đối với cô em họ này hoàn toàn một bộ dáng hờ hững, lạnh lùng.

Tiểu mỹ nhân thấy anh họ không chú ý tới mình thì vô cùng mất hứng. Ả bực bội, vò nát chiếc khăn tay nhỏ xinh. Khăn này đang định đưa cho biểu ca lau mồ hôi, nhưng mà người này lại quá vô tình khiến ả thật thương tâm. Từ nào giờ, phụ mẫu ả cũng hết mực yêu thương ả, cữu cữu và mợ cũng rất sủng nịnh ả. Cố tình, nhi tử của cữu cữu lại luôn lạnh nhạt, chẳng ngó ngàng gì đến ả, dù cho ả đã luôn tìm mọi cách để quan tâm, lấy lòng.

Tiểu mỹ nhân khó chịu, nhưng mà cứ thế trở lại nam ngoại thành thì lại chẳng cam tâm. Huống chi, hôm nay, phụ mẫu cùng cữu cữu đều ở đây, đang nhìn về bên này. Cuối cùng, ả quyết định mặt dày ở lại. Nhìn theo ánh mắt của Kiều Phong.

Bỗng nhiên, tiểu mỹ nữ sắc mặt đại biến. Ả đang nhìn thấy ai thế kia. Không phải là vị đại soái ca đã gặp ở Trân Châu Phường đó sao? Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây. Chính là duyên phận a.

Giữa một rừng người đang có mặt ở quảng trường lúc này, thân ảnh màu đỏ của Hàn Tử Liệt quả thật chói mắt. gương mặt yêu nghiệt của hắn làm điên đảo không biết bao nhiêu nam nữ ở quanh đây. Nhưng mà từ đầu tới cuối, hắn chỉ cho họ một biểu cảm hờ hững như nhau. 

Thiếu nữ đứng bên cạnh Kiều Phong đang ủ dột vì bị biểu ca “lơ”, nhìn thấy mỹ nam thì mặt mày rạng rỡ, dào dạt sức sống hẳn lên. Hai gò má ửng hồng, ánh mắt lén lút dõi theo thân ảnh màu đỏ rực ngoài xa, cố tình bỏ qua nữ nhân váy áo màu xanh tựa đóa hoa liên bên cạnh người đó.

- Đào Mẫn. Muội quen biết họ?

Kiều Phong vốn không muốn nói chuyện với cô em họ kiêu căng vô lối này, nhưng mà hành vi của ả khiến cho hắn không thể không lên tiếng.

Đào Mẫn tâm hồn không ở đây. Phải đợi Kiều Phong hỏi lần thứ hai, ả mới giật mình, bối rối nhìn biểu ca, ngập ngừng lên tiếng.

- Biểu ca, lần trước muội và công tử đó tình cờ gặp nhau tại Trân Châu Phường ở Nam ngoại thành.

Kiều Phong nghe nhắc đến Trân Châu Phường, chợt nhớ tới Ngọc quan có chạm đồ án thái cực hình trân châu hai màu đen đỏ mà Đào Mẫn tặng hắn. Tiếc là đẹp thì có đẹp, nhưng vì do Đào Mẫn tặng, cho nên hắn chẳng muốn đụng vào. 

Người chiến thắng lôi đài số 5, số 6, số 7: Uất Tùng Lâm, Trần Nam Phượng, Úc Đại đều là con em thế gia. 

Lôi đài số 8: Người thắng: Lê Minh Khôi là một võ sư của tiêu cục Kim Nguyên. 

Người chiến thắng của lôi đài số 9 - Trần Thảo và Lôi đài số 10 -Nguyễn Bình cũng đến từ các môn phái khác trên giang hồ.

Chỉ cần nhìn vào gốc gác của những tuyển thủ đứng đầu lần này, đủ thấy, các gia tộc tại Liên Hoa quốc không hề đơn giản. Hèn chi mà quốc gia này vô cùng tỉnh táo trước những rung chuyển của đại lục Bắc Đẩu hơn mười năm qua. Quả nhiên, Gia đình là hạt nhân của xã hội a.

Nửa canh giờ chớp mắt trôi qua, mười tuyển thủ bước lên lôi đài số 1 bốc thăm. Ngẫu nhiên chọn ra năm cặp thi đấu.

Lâm Hổ - Uất Tùng Lâm

Kiều Phong – Lê Minh Khôi

Trần Thảo – Úc Đại

Vũ Quang – Nguyễn Bình

Âu Dương Đức - Trần Nam Phượng

Năm cặp thi đấu này chia ra năm lôi đài khác nhau. Thời gian không hạn chế, chỉ cần họ đánh rơi đối thủ xuống đất thì chiến thắng.

Lâm Hổ nhìn Uất Tùng Lâm khẽ gật đầu. Hai người nhảy lên lôi đài số hai. Mấy cặp khác cũng nhanh chóng lên sân khấu. Khán giả bên dưới thét gào khản cả cổ. Thiếu điều dùng băng rôn và biểu ngữ để thể hiện sự nhiệt tình thái quá của mình.

Đối thủ của Lâm Tiểu Hổ - Uất Tùng Lâm là nhị thiếu của Uất Gia. Từ nhỏ đã được gửi đi học tại môn phái, hai năm trước mới vừa trở về. 

Vũ khí mà Uất Tùng Lâm sử dụng là đôi song kiếm có hình dạng rất lạ. Thân kiếm không thẳng mà cong như hình bán nguyệt. Lưỡi kiếm sắc bén, phát ra ánh sáng chói lóa dưới nắng. Phần chuôi kiếm cũng cong bên trong, càng làm nổi bật dãy răng cưa ở mặt ngoài.

Thân kiếm màu trắng, chuôi kiếm màu đen. Lớp vải quấn chỗ tay cầm có lẽ làm bằng một loại da thú nào đó chứ hoàn toàn không phải vải.

Nhìn Uất Tùng Lâm cằm đôi song kiếm, hai tay bắt chéo trước ngực, Hiểu My khẽ trầm trồ. 

- Đôi song kiếm này đúng là rất ấn tượng.

Hàn Tử Liệt khẽ nhíu mày. 

- Nếu nàng thích kiểu này, ta sẽ nhờ Hà Nguyên luyện lại.

- Ách. Ta nghĩ thôi đi vậy. Ta nhìn Âm dương kiếm của huynh cũng thuận mắt hơn.

Hàn Tử Liệt: “…”

Trong lúc hai người Hiểu My và Hàn Tử Liệt đang mập mờ, à, là thì thầm to nhỏ đánh giá dưới này thì Lâm Tiểu Hổ cũng đã chú ý tới vũ khí trên tay đối thủ của mình.

- Hảo kiếm! - Lâm Tiểu Hổ tươi cười nói.

- Đa tạ, nhưng ta sẽ không nương tay đâu. Hãy đỡ! 

Uất Tùng Lâm nói xong thì lập tức xuất chiêu. Đôi song kiếm kỳ lạ của hắn trong không khí vạch ra hai đường cong. Kiếm khí tạo thành hình lưỡi liềm, đan chéo nhau, ầm ầm tấn công về tiểu Hổ.

Làn sóng kiếm này ảo diệu ở chỗ, nó có thể chuyển đổi phương hướng vô cùng linh động. Từ lúc bắt đầu, hai làn sóng kiếm bắt chéo nhau, nhưng khi gần đến chỗ Lâm Tiểu Hổ thì thoắt cái đã tách ra, trên dưới chém vào thân ảnh tiểu đồ đệ của Hiểu My. Thanh âm không khí bị ma sát rít lên, những tiếng vù vù vang lên liên tục.

Tiểu Hổ nhún người, bật lên thật cao.

Kiếm khí đuổi theo hắn không tha.

- Thiên Long phượt thủy. Đi!

Lam Tiêu Côn từ trên cao đánh xuống. 

Khí tràng mà Lam Tiêu Côn phát ra đối diện trực tiếp với kiếm khí của Uất Tùng Lâm. Lôi đài số hai phát ra một tiếng Ầm thật lớn khiến cho khán giả đều phải ngoái đầu nhìn.

- Thiên Long phạt địa. Đi!

Lam Tiêu côn vừa trở về tay của Tiểu Hổ đã tiếp tục bay vèo ra ngoài. Nó từ trên cao lao xuống, đập vào vị trí mà Uất Tùng Lâm đang đứng.

Uất nhị thiếu gia trượt sang bên trái. Đồng thời, xuất ra thêm một lần ba làn kiếm khí đan chéo, tấn công Tiểu Hổ.

Trận chiến này của hai người đúng đẹp. Tiểu Hổ đi theo Hiểu My hơn mười năm, giết qua vô số yêu thú, dã thú khác nhau. Nhưng mà trực chiến đối kháng với cao thủ rất ít. –

Trí tuệ của yêu thú sao sánh bằng nhân loại. Huống gì, Uất Tùng Lâm từ nhỏ cũng đã được nhận một nền giáo dục siêu việt, cẩn thận. Hắn được thu làm đệ tử thân truyền của chưởng môn Nghênh Thiên phái - một môn phái có tiếng tăm trên hồ.

Hai người so đấu với nhau khiến núi lở, đất rung… lôi đài sụp đổ. Lam Tiêu Côn mặc dù không đánh trực tiếp vào Uất Tùng Phong. Nhưng mà những cú đập của nó thẳng xuống lôi đài bằng đá đã khiến cho lôi đài vững chắc này không còn nguyên hình nguyên dạng. 

Sau cùng, nhờ vào một chiêu Thiên Long Cửu Khúc đã áp đảo được đối phương.

Tuyệt chiêu Thiên Long cửu Khúc do Lam Tiêu Côn tạo ra không có uy lực so với Như Ý côn của Hiểu My. Bởi vì thanh trường côn này không có thuộc tính. Nhưng mà sự biến ảo khôn lường của nó đã khiến cho Uất Tùng Lâm bối rối. Thêm vào song kiếm của hắn chỉ sau một lần va đập trực diện với Trường côn của đối thủ. Mặc dù bên ngoài không hư tổn. Nhưng mà Uất Tùng Lâm cảm nhận được, bên trong đã có dấu hiệu rạn nứt. Xương cốt của hắn cũng đã gãy không ít. Vô phương tiếp tục.

Uất Tùng Lâm khẳng khái nhận thua. Tiểu Hổ thắng lợi nhưng lại không quá vui mừng. Bởi vì hắn đã nhìn thấy rõ ràng, nếu không phải hắn có sức mạnh phi thường sau nhiều năm tháng được sư phụ tẩm bổ, huấn luyện; Nếu không phải hắn có được thanh Lam Tiêu Côn nặng mấy trăm cân đủ chèn ép đối thủ, và nếu không phải khinh công của hắn lợi hại… trận chiến này chưa chắc đã thuận lợi như thế. 

Lúc Hiểu My thấy Lâm Tiểu Hổ lầm lũi bước tới, âu sầu hiện rõ trên khuôn mặt thì cô khẽ mỉm cười.

- Tiểu Hổ à. Khinh công của con đã tiến bộ nhiều rồi đấy. Nhưng mà các chiêu thức của Thiên Long Thập nhất thức, con áp dụng còn quá gò bó. Nếu có thể linh hoạt hơn chút nữa thì hiệu quả sẽ tốt hơn.