Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 300




Chiêu Nhạc chả buồn trả lời. Bởi vì lúc này, hắn đã rút ra cây ngọc tiêu màu tím của mình, lao nhanh về phía Bá Lăng, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ nổi danh tại đại lục Bắc Đẩu này. 

Chiêu Nhạc đối diện với Bá Lăng. Cả hai đều cao lớn, uy vũ như nhau. Nhưng mà Chiêu Nhạc là một thân trường bào trắng, mặt nạ bằng ngọc cũng màu trắng, cả người toát lên khí chất như một ngọn băng sơn ngàn năm, lạnh lẽo mà xinh đẹp đến thê lương.

Bá Lăng là “trùm” của tổ chức sát thủ Ẩn sát. Hắn dĩ nhiên cũng yêu thích màu đen. Bộ hắc bào bằng lụa có hoa văn chìm hình phi long, kết hợp với mặt nạ bỉ ngạn hoa cũng màu đen, khiến cho khí thế của hắn vừa bí ẩn, vừa ma mị lại pha lẫn với sát khí nồng nặc như quỷ vương đến từ diêm la địa ngục.

Chỉ mất một khoảng khắc để hai tầm mắt chạm vào nhau. Tiếp theo, cả hai vị tiên hoàng đế của Tử Vân Quốc và Nam Triêu Quốc đã lập tức ra tay. 

Độc Cô Cửu Kiếm vừa xuất hiện đã thi triển tức khắc một hiểm chiêu. Lưỡi kiếm như con rắn độc, muốn cắm phập vào yết hầu của đối phương. Dĩ nhiên, hắn sẽ không có bất kỳ một hành vi, thao tác dư thừa nào. Độc Cô Kiếm Pháp nào giờ luôn là: “tinh, chuẩn, hiểm”, nhất kích tất trúng.

Ngay khi mũi kiếm nhọn hoắc mang theo ánh sáng lạnh lẽo tới gần, Chiêu Nhạc nhún nhẹ hai bàn chân, trượt người ra phía sau. Cây Tử Tiêu bằng ngọc của hắn đặt trên môi. Một hồi âm thanh réo rắc vang lên. 

Hiểu My nhìn hắn, cau mày làu bàu mấy tiếng:

- Đánh đấm có cần hoa hòe, nghệ thuật đến thế không a?

- Kiếp trước hắn vẫn sử dụng ngọc tiêu làm vũ khí. Nàng đừng vội. Không bao lâu sẽ lập tức có kết quả thôi.

Đúng như lời Hàn Tử Liệt đã nói. Trận đánh của “hắc bạch vô thường” mới chỉ qua bốn, năm chiêu thì kiếm pháp của Bá Lăng đã có chút rối loạn. Lâm Tiểu Hổ đứng bên cạnh cô tự dưng cũng cảm thấy khó chịu, mặc dù nó đã cùng sư phụ đứng khá xa phạm vi ảnh hưởng của hai đấu thủ có “vai vế” khủng bố này.

- Chiêu Nhạc sử dụng vũ khí công kích hệ tinh thần sao?

Hàn Tử Liệt đang chăm chú theo dõi trận đánh bên ngoài thì thanh âm quen thuộc vang bên tai, hắn không xoay đầu nhìn qua nhưng lại nhẹ nhàng phun ra một chữ:

- Phải.

Ặc. sao giờ mới nói a. Thảm rồi, thảm rồi. Bá Lăng mặc dù sở hữu Độc cô kiếm pháp cũng được liệt vào hàng tuyệt thế, danh chấn cổ kim. Nhưng mà công kích tinh thần lại đánh vào tâm trí của con người. Chưa chắc Bá Lăng có thể dễ dàng tránh khỏi. Huống chi, hiện tại hắn đã bắt đầu bị ảnh hưởng. Hơ hơ.

Bá Lăng càng đánh, cảm giác càng không thích hợp. Hắn cảm thấy bàn tay đang cầm Độc cô kiếm dường như không còn do bản thân tự mình khống chế. Tâm trạng có chút hốt hoảng. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, tinh thần đã kịp thời hồi phục.

Bá Lăng quyết đoán, phong bế thính giác của mình.

Mặc dù phương án đối phó này sẽ khiến cho bản thân rơi vào hạ phong. Nhưng mà so với tinh thần bị người khác khống chế thì đây đúng là quyết định hợp lý nhất có thể. Tráng sĩ đoạn tay. Quả nhiên, phong phạm của anh hùng.

Chiêu Nhạc nhìn thấy đối thủ đã tìm được biện pháp đối phó với "truy hồn sáo" của hắn thì chỉ cười cười. Ưu nhã cất kiếm vào. 

Đám sát thủ tay chân của Bá Lăng chưa kịp thở vào đã thấy nam tử bạch y lao tới thủ lĩnh của chúng bằng một tốc độ cực nhanh. Hai cánh tay vũ động liên hồi. Từ đầu ngón trỏ mỗi bàn tay, một luồng nội lực mạnh mẽ bắn ra. Hiểu My nhìn thấy, trợn to đôi mắt long lanh, há hốc mồm kinh ngạc.

- Trời ạ! Lục mạch thần kiếm phiên bản dị giới. Hàn Tử Liệt, huynh nói xem, đây có phải là toàn bộ bản lĩnh của Chiêu Nhạc từ hai vạn năm về trước hay không?

- Lâu ngày nàng sẽ rõ.

Hàn Tử Liệt bí ẩn cười cười. Lâm Tiểu Hổ kế bên hâm mộ vô cùng. Vẻ mặt hắn kích động, trái ngược hoàn toàn với một màu xanh nhợt nhạt trên gương mặt những tên sát thủ Ẩn Sát còn lại.

“Lục mạch thần kiếm” của Chiêu Nhạc vô hình. Bình thường, muốn đối phó với nó phải dựa vào sự lanh lẹ, nhạy bén của đôi tai. Nhưng mà Bá lăng đã phong bế đôi tai, cho nên, thắng bại của cuộc chiến của hai vị tiên hoàng càng lúc càng hiện ra xu thế, thắng thua rõ rệch.

Bá Lăng chỉ có thể dựa vào thị giác để phán đoán hướng đến của những đòn công kích vô hình từ đối phương rồi chống trả. Đáng tiếc, tốc độ công kích của Chiêu Nhạc lại nhanh đến không ngờ.

Chỉ qua một khắc, trên cơ thể của vị tiên hoàng Nam Triêu Quốc đã bị thủng mấy lỗ máu. Ngược lại, Độc cô cửu kiếm bị hạn chế đủ điều, không thể xuất chiêu. Cảm xúc của Bá Lăng từ kiêu ngạo, tự tin, dần chuyển sang tức giận, không cam. Cuối cùng là sự tuyệt vọng bao trùm.

“Lục mạch thần kiếm” của Chiêu Nhạc đã tiêu diệt hoàn toàn niềm kiêu hãnh của “vua sát thủ”. Chiêu Nhạc đứng cách đối phương một khoảng, mỉm cười nói:

- Thế nào? Ngay cả ta cũng không thắng được, sao còn có thể nghĩ đến chiếm lấy Liên Hoa Quốc?

- Ngươi là ai? 

Câu hỏi của Bá Lăng mang theo sự mệt mỏi từ tận tâm hồn.

- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là hiện tại, kế hoạch của ngươi đã sụp đổ. Toàn bộ thuyền chiến trên Phù Du đảo đều bị hủy hoại. Ẩn sát lúc này cũng chỉ còn lại những sát thủ bị vây hãm bên trong tường thành sụp đổ. Kế hoạch mà các ngươi tốn mười năm chuẩn bị đã tan thành mây khói. Còn cố gắng sao?

Bá Lăng nhìn Chiêu Nhạc, lại nhìn những sát thủ trong tổ chức đứng ở xa xa đang nhìn về phía hắn đầy trông mong.

- Ta không cam lòng, ta tuyệt đối không cam lòng…

- Ngươi không cam lòng cái gì? – Hiểu My lặng im từ nãy giờ bất chợt lên tiếng. – Bá Lăng, làm một nhàn vương vô lo vô nghĩ, không phải tốt hơn sao? Ta vẫn cảm thấy bộ dạng khi làm Nhàn vương mới thích hợp với ngươi. Đại lục Bắc Đẩu này thay đổi ra sao? Biến chuyển thế nào, đối với ta, với ngươi và những người khác có gì là quan trọng. Phù sinh nhược mộng, ta tin rằng, đối với câu này, ngươi có cảm nghĩ sâu sắc hơn ta nhiều.

Hiểu My nói tới đây thì ngừng lại. Có những chuyện, không nhất thiết phải nói nhây, nói dài mới khiến người nghe dễ dàng thông suốt. Nhân sinh của mỗi người phải do tự bản thân mình lựa chọn. Không ai có thể quyết định thay mình.

Bá Lăng ngẩn ngơ nhìn nữ nhân một thân váy áo màu xanh đang ung dung đi tới. Khí chất thanh thoát mà lại tự nhiên trên người nàng ấy mỗi lúc một dày hơn, khiến cho mỗi một ánh mắt dừng lại trên người nàng thật khó khăn mới dứt ra được.

Đang lúc cảm tình của Bá Lăng đối với Hiểu My vùn vụt dâng lên như diều gặp gió thì một giây kế tiếp, hắn hoàn toàn đứng hình khi nghe được từ đôi môi đỏ thắm của nàng phát ra câu nói thứ hai.

Lúc này, Hiểu My nhìn sang tiểu đồ đệ của mình, nhướng mày, hạ xuống một câu: - Tiểu Hổ, nhiều chỗ của tường thành đã bị sập. con gõ luôn phần còn lại, giúp cho vị cố nhân này xây lại cũng dễ dàng hơn.

- Dạ, sư phụ!

Tiểu Hổ đáp lời. Sau đó, trước sự ngạc nhiên đến hãi hùng của Bá Lăng và sát thủ của Ẩn Sát, Tiểu Hổ vận khinh công bay tới mấy nơi tường loang lỗ, dùng Lam Tiêu Côn trên tay, tùy ý gõ nhẹ một cái.

Rầm rầm rầm….

Những âm thanh sụp đổ thật lớn liên tiếp vang lên. Phần tường thành may mắn thoát khỏi gậy Như Ý sau màn ra mắt đầy ấn tượng lúc đầu, giờ đang xô nhau để “trở về cát bụi”. Từ xa nhìn tới, chẳng khác nào hiệu ứng đomino, hoành tráng cực kỳ.

Bá Lăng cùng các sát thủ trong tổ chức của mình triệt để ngây ngốc rồi.

Bọn họ làm sát thủ cả đời, hai tay nhuốm đầy máu tươi, thế mà giờ phút này lại nhìn thấy một thằng nhóc vừa mới lớn chỉ vài cái gõ như phủi bụi đó lại khiến cho tường thành mà họ dày công xây dựng trở thành một đống bả đậu vô dụng. Thiên lý ở đâu a?

Hàn Tử Liệt nhìn thấy biểu hiện khoa trương của bọn họ, trong lòng khoái trá, hả hê. Hướng về Bá Lăng, tên yêu nghiệt này lên tiếng:

- Bá Lăng à, Liên Hoa Quốc này đối với ngươi vô duyên, cưỡng cầu làm chi.

- Hàn công tử, tại sao người lại không làm Chiến thần của Tử Vân Quốc mà lưu lạc đến nơi này? Lẽ nào, huynh không lo lắng cho Tử Vân Quốc của mình hay sao?

Tháo xuống mặt nạ hình bỉ ngạn hoa, Bá Lăng ưu tư đặt ra nghi vấn.

- Hợp tan, tan hợp là lẽ thường của cuộc đời. Đại lục Bắc Đẩu này, Ngũ quốc tách ra đã lâu rồi, thống nhất lại cũng là điều tất yếu. Huống chi, dù cho trước đây ta có là chiến thần của Tử Vân Quốc, nhưng cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt. Biết đâu một ngày nào đó cũng ngã xuống như quân sĩ của mình. Chi bằng khi còn có thể làm nhiều việc có ích hơn. Ví dụ như du lịch khắp mảnh đại lục này chẳng hạn.

- Và cũng có thể vượt ra khỏi mảnh đại lục này chẳng hạn. 

Hiểu My tiếp lời của Hàn Tử Liệt. Sau đó, cả hai người ăn ý cười cười. 

Tất cả sát thủ của tổ chức Ẩn Sát đều bàng hoàng sau khi nghe được lời nói của Hiểu My và Hàn Tử Liệt. Họ nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy phức tạp. Quyết định thế nào đây a?

…………………………………………………………………………

Ăn mừng 300 chương, ta tặng mọi người một bài thơ nhé!

THƠ TÌNH VIẾT TẶNG ANH

Đã lâu không làm thơ cho anh

Không phải trái tim em không còn yêu anh nữa

Giữa bão giông vẫn thắm hồng ngọn lửa

Tình ơi!

Vẫn muốn cùng anh đi đến suốt cuộc đời

Mà đôi lúc cứ xa càng xa mãi

Tại đời dối gian hay vì ta khờ dại

Lạc mất nhau rồi phải không anh!

Mãi mê tìm một hạnh phúc mong manh

Em đâu hay sóng đời vùi dập

Kỷ niệm xưa đong đầy bằng nước mắt

Nuối tiếc tháng ngày xanh ước mơ xa

Tình qua!

Chợt ngỡ ngàng rồi đau xót nhận ra

Đôi chúng ta bây giờ xa lạ

Yêu anh, em yêu anh nhiều lắm

Nhưng chẳng thể nào nói hết được anh ơi

Đêm chìm vào những nỗi nhớ chơi vơi

Nghe bóng tối thở dài 

Linh hồn loạn nhịp

Buồn tương tư hận đời đau vạn kiếp

Yêu thương ơi đừng đến nữa làm chi!

Dù ngày mai trên vạn nẻo anh đi

Ai có cùng anh em vẫn mỉm cười chấp nhận

Lầm lỡ em mang nên trách gì số phận

Mất nhau rồi em yêu mãi anh thôi!