Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 303




Trần Hiểu My dẫn đầu bước vào cánh cửa không gian. Bóng dáng năm người lóe lên rồi biến mất. Cánh cửa không gian cũng khép lại sau đó. Đại lục Bắc Đẩu này, từ nay không còn Chiêu Ngữ Kính, một vị hoàng đế cá biệt hay là Hàn Tử Liệt – Tử Vân Quốc đệ nhất mỹ nhân. Cùng với thời gian trôi qua, tất cả bọn họ đều trở thành truyền thuyết rồi chìm vào dòng lịch sử của mảnh thiên địa này.

………………………………………………………………………

Giữa vũ trụ bao la vô tận, tại trung tâm của dải ngân hà xa xôi, Thiên Huyền Vũ mặc dù thiếu đi một phần nhưng vẫn phát ra vô tận hào quang khiến vạn vật sinh linh, chúng sinh ngưỡng mộ. Chỉ có rất ít người tu vi ở cấp độ thần mới có thể nhìn thấy ánh hào quang này đã nhạt bớt đi so với thời kỳ cực thịnh của nó. Và có lẽ, vầng sáng đó vẫn đang ngày một phai dần.

So với hai vạn năm về trước, Thiên Huyền Vũ hiện tại được chia làm ba. Mảnh thiên địa rộng lớn nhất chính là Thiên Giới – thuộc quyền quản lý của Minh thần. Diện tích lớn thứ hai là Yêu Linh Giới, thuộc quyền quản lý của Yêu Thần. Mảnh Thiên địa còn lại là Huyền Giới với sự cai trị của tà thần.

Tu sĩ ở ba mảnh thiên địa này khi độ kiếp, đều phải dâng ra một tia linh hồn, giao vào thần điện. Nếu không, quá trình đột phá của họ sẽ gặp thiên kiếp, linh hồn hôi phi yên diệt. Đời đời kiếp kiếp chẳng thể đầu thai. Các vị thần dùng một tia linh lực mà họ dâng lên để đề cao sức mạnh của bản thân cũng đồng thời là nắm quyền sinh sát đối với những người quy thuận.

Mặc dù mới đầu, các tu sĩ vẫn có oán than, nhưng dần dần cũng thành thói quen. Hơn nữa, tấm gương của Huyền Thiên Đại Lục dưới sự cai trị của Hoan Hỉ thần trong quá khứ xa xôi chính là minh chứng hùng hồn, không đồng thuận chỉ có thể chờ đợi bị tiêu diệt.

So với Thiên Giới ngập tràn ánh sáng, Huyền giới xinh đẹp lộng lẫy thì Yêu Linh giới của Yêu Thần lại vô cùng quỷ dị, âm u. 

Yêu linh giới đa phần đều là yêu tu. Mặc dù tu vi rất cao nhưng không tránh khỏi bản tính hoang dã vốn ăn sâu vào tận máu xương hay thể hiện ra từng hơi thở.

Người mới đặt chân đến Yêu Linh giới, sẽ dễ dàng bị hấp dẫn bởi một màu xanh ngút ngàn, heo hút mắt. Thảm thực vật phong phú, muôn hoa đua sắc, nở khắp bốn mùa. 

Tuy nhiên, nếu ai không biết hay sơ ý mà chạm vào cây cối, hoa cỏ xung quanh mình sẽ có thể gặp phải họa sát thân. Thụ yêu tại mảnh thiên địa này là một tộc phát triển rất mạnh.

Giờ phút này, trong Thần điện của mình, Yêu thần đang ngồi trên bảo tọa của mình, thưởng thức linh huyết. Thứ chất lỏng màu đỏ tươi phát ra mùi thơm thoang thoảng này là máu nữ nhi sơ sinh của tu sĩ nhân loại. Tại yêu linh giới, Linh huyết được xếp vào hàng ngũ của các loại bổ dược quý giá, có tác dụng bổ dung, dưỡng nhan, kéo dài sinh mệnh.

Trên mặt bàn đối diện của ả, ngọc tửu và điểm tâm không ít. Linh quả quý hiếm, có loại hình tròn, xanh biếc, có quả tựa như trứng gà, trong suốt, tím hồng, phát ra ánh sáng lung linh. Bàn tay trắng muốt với những ngón tay tuyệt mỹ đặt bát ngọc đựng tinh huyết xuống, sau lại lấy vài trái linh quả, đưa lên mũi ngửi ngửi. Bờ môi quyến rũ khẽ nhếch, tặng cho nam tử tuyệt sắc đối diện một nụ cười rất nhẹ, như có như không.

- Huynh không tiếp tục bế quan sao? Nhớ muội rồi à?

- Ta nghe nói nàng lại phái người xuống Huyền Thiên Đại Lục? 

Người vừa lên tiếng chính là đại danh đỉnh đỉnh, Tà thần. 

- Sao, huynh lại lo lắng cho ả à? Dù huynh có tích cực thế nào, người ta chắc gì đã nhớ đến huynh, cần chi lo lắng?

Lời nói của Yêu thần có chút chói tai. Mặc dù vậy, Huyền Đế nghe xong, trong lòng dù không suy nghĩ gì nhiều. Sống lâu quá, cảm xúc chai sạn rồi. 

- Ta không lo lắng cho nàng ấy. Nhưng mà thời gian sắp hết. Muội cũng biết, nếu Huyền Thiên Đại Lục không thể sát nhập vào, Thiên Huyền Vũ của chúng ta sẽ có kết cục gì rồi. Ta chỉ muốn nhắc nhở muội. Làm việc gì cũng phải có giới hạn của nó. Đừng quá đà!

- Huyền đế huynh muốn dạy dỗ muội đó à. Chẳng qua, muội chỉ tặng cho ả vài món quà. Nếu cả chút thử thách nhỏ nhoi vậy cũng không vượt qua thì trở lại ích gì. Huynh đừng quên, hai vạn năm trước, chính huynh cũng có phần ép Hoan Hỉ Thần vào tuyệt lộ.

Yên Thần hung hăng đáp trả. Nực cười. Tới giờ phút này mới thấy hối hận. Không thấy muộn màng quá hay sao?

Huyền đế đứng dậy từ trên ghế ngọc. Hắn không muốn tranh cãi với Yêu thần. Có lẽ, hai người bọn họ đã từng rất gần gũi, thân thuộc. Nhưng mà tất cả những gì tốt đẹp đều bị thời gian phủ bụi. Đến bây giờ, thứ còn lại chỉ là một thói quen, nhàm chán đến đáng khinh.

Huyền Đế thong thả bước ra ngoài rồi đạp mây bay lên. Bên tai Yêu Thần chỉ còn lại giọng nói của hắn có chút mông lung.

- Nhiều khi ta nghĩ. Nếu như bản thân ta cũng rơi vào hoàn cảnh như nàng ngày ấy? Liệu cả Huyền giới này, sẽ có người nào vì mình mà tình nguyện gia nhập luân hồi…

………………………………………………………………………. 

Ma Lâm Sơn Mạch

Phu thê Trần Chí đứng bên ngoài pháp trận, nhìn đám người Thiên Vũ đang cố gắng khai mở cánh cửa không gian. 

Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ ấy. Cửa không gian bắt đầu ổn định. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, khiến mọi người không dám nhìn thẳng vào nó, hoặc ít nhất, phải dùng tay hay pháp bảo gì đó che đi.

Bất chợt, từ trong cửa không gian truyền đến chấn động nho nhỏ. Tiếp theo, vài bóng người vượt qua bức tường ánh sáng xuất hiện. Lữ Tuấn vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì cảm xúc òa vỡ. Nhưng mà, hắn vẫn cố gắng áp chế kích động, nhìn Hiểu My ra hiệu thì hướng dẫn Thiên Vũ, Kim Phượng và những người đang áp trận thu lại linh lực.

Cửa không gian dần đóng lại. Hai chiếc vòng đá không còn lơ lửng trên không trung mà rơi xuống thạch đài. Sau đó, ta vỡ thành bột mịn.

Vòng đá đeo trên cổ tay của Hiểu My cũng đồng một dạng.

- Sư phụ…

- Lão đại…

Những tiếng kêu gọi thân thiết vang lên. Hiểu My đứng đó, ngỡ như bản thân vẫn còn nằm mộng. Một giấc một thật dài. Chỉ sợ chớp mắt, mọi thứ sẽ tan biến. Chỉ sợ ngoái đầu nhìn lại, sẽ phát hiện bản thân đang lạc giữa hư vô.

Tầm mắt mơ hồ. Đôi mắt bồ câu tròn xoe ngân ngấn nước.

Đến khi thân thể lọt vào một cái ôm thật chặt, thật ấm áp, mỗ nữ mới hoàn hồn.

- Nữ nhi của nương, nữ nhi số khổ của nương, cuối cùng con cũng trở về rồi a. ô… ô ….

Lam Bình ôm lấy thân hình mảnh mai của nữ nhi, nước mắt ồ ạt chảy. Giọng nói run run vang lên khe khẽ nhưng lại xuyên thấu vào tâm can của mỗi người có mặt. 

Hiểu My tỉnh ra, vòng tay ôm lấy mẫu thân, ôn nhu lên tiếng:

- Nương, con đã trở về!

Lam Bình: “ ô… ô…..”

Vỗ nhẹ vào lưng mẫu thân, Hiểu My cười cười trêu ghẹo. 

- Nương à, người còn khóc nữa, nước mắt chảy thành sông, cuốn trôi con đi mất thì sao a…

Lam Bình đang nức nở, nghe nữ nhi nói vậy thì sững sờ. Bà khẽ đập vào vai con, vờ tức giận lên tiếng:

- Tiểu nhi vô lương tâm. 

Hiểu My: “ha ha ha…”

Trần Chí thấy nương tử đã tốt lên thì bước lại, kéo tay bà. Ông mặc dù cũng rất mực vui mừng, nhưng mà ngoài mặt chỉ cười hiền. Nhìn con một lượt thì đỉnh đầu tới gót chân rồi nói ra ba từ: “Tốt, tốt, tốt!”.

Lữ Tuấn đứng phía sau Trần Chí. Đợi phụ tử hai người hội ngộ xong thì tiến lên. Hắn không nói không rằng, kéo lấy nữ nhân trước mặt, ôm vào lòng. 

Hiểu My tựa vào lồng ngực nam tử, cảm nhận được nhịp tim của đối phương đang run rẩy không ngừng, hai tay vòng ra sau đáp lại.

- Muội về rồi! Mười năm nay, muội nhớ huynh, nhớ nhiều lắm! Hiểu My e lệ nói. 

Lời nói đơn giản nhưng có sức an ủi lớn lao. Lữ Tuấn nghe thấy, tự dưng thấy bình yên trở lại. 

Nhị sư huynh ôm được một chút đã thấy sau lưng ớn lạnh. Vô số ánh mắt đầy oán hận đang tập trung lên người hắn. Hắn đành tiếc nuối. Ấn đôi môi của mình lên trán nữ nhân trong lòng một cái rồi mới chịu buông tay.

Kim Phượng ào lên, cho Hiểu My một cái ôm nhạt như nước rồi đi qua. Tiếp theo là Tử Quân. Hắn tỉnh rụi bước tới, giang hai tay, định bao trọn hồng nhan. 

Ngờ đâu, hai cánh tay mạnh mẽ hữu lực chưa kịp chạm đến người Hiểu My thì bị Thiên Vũ từ phía sau đạp cho một phát, té nhào sang một bên. 

Thiên Vũ đứng trước mặt Hiểu My, ôm lấy hai bờ vai gầy gò của mỗ nữ rồi đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn. Toàn trường lặng im. Mấy nam nhân ở đây cả đầu hắc tuyến…. không biết họ nghĩ gì a.

Hiểu My: “…”

Thiên Vũ ma mãnh vô cùng. Hắn dùng đôi mắt xanh như bảo ngọc, đấm đuối, thâm tình nhìn Hiểu My, trước khi cô nàng nổi bão đã chạy đi. Cả quá trình không phát ra bất kỳ lời nào cả.

Tiếp theo, Lãnh Nguyệt cũng nhào lên. Mấy vị phu thần đều tranh thủ “tiếp xúc thân mật” với Hiểu My. Trần Chí mặt càng lúc càng đen. Nếu không phải Lam Bình và Trường An giữ chặt tay thì hắn đã cho đám tiểu tử này một trận nên thân. Nữ nhi bị sàm sỡ hội đồng. Người làm cha sao có thể bình tĩnh cho được.

Lam Bình nhìn thấy tình hình không ổn liền nhìn sang Cù Hiểu Bình và Bình Mẫn Quân. Hai người này đón nhận ánh mắt thâm ý sâu xa, mới đầu còn ngây ra, nhưng khi nhìn đến Hiểu My ở giữa vòng vây đám nam nhân thì rất nhanh hiểu được.

- Sư phụ…

- Trần tỷ tỷ…

Hai giọng nói ngọt ngào, thanh thoát vang lên. Tiếp theo, đám nam tử lập tức bị đẩy dạt sang một bên. Chỗ này toàn người trong nhà, cho nên dù võ công ai cũng tuyệt đỉnh mà chẳng dám ra tay. Cuối cùng, đành nhìn Hiểu My bị đoạt đi bởi hai bóng hồng xinh đẹp.

Cù Hiểu Bình lao vào lòng Hiểu My, nước mắt đong đầy. Hai người Ngọc Tam Lang và Hồ Hoài An cũng đi tới, quỳ xuống trước mặt của cô, đồng thanh lên tiếng.

- Chúng đồ nhi bái kiến sư phụ. Mừng người trở về!

Hiểu My nhìn đồ đệ của mình, hài lòng lên tiếng:

- Thần thái và khí chất đều khác hẳn. Tốt, tốt lắm! Ta rất tự hào về các con. Đứng lên, mau đứng lên. Ta giới thiệu vài người cho mọi người làm quen.

Ngọc Tam Lang và Hồ Hoài An đứng dậy. Ngoan ngoãn chạy ra sau lưng của sư phụ, nhìn tiểu sư muội vẫn đeo bám bên cạnh người mà trộm cười. Đào hoa quá cũng khổ a!