Lần này nó chả thèm sủa cho cô tự nói chuyện một mình. Nằm nghe người phụ nữ này nói nhảm ít ra nó còn thấy bớt chán. Còn có người muốn nói chuyện với Tiêu Tiêu.
"Sao hôm nay mày không cắn tao? "
"Mày sợ tao hả? "
"Haha... "
Nó ngước nhìn cô tự biên tự diễn. Nó đây là không thèm thôi nó còn chút hứng thú thì đã không còn cười rồi.
Tiếng cười hồn nhiên mà nhìn nó. Cô nhìn cái bản mặt của nó mà buồn cười. Kiểu mặt chán đời không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tiêu Tiêu nó là động vật nhưng cái nhìn cô gái này như bị điên. Tiêu Tiêu nó nghĩ lại đến chủ của nó. Một ngày hắn bận sớm tối lâu lâu mới có thời gian để chơi với nó. Cái ánh mắt này vừa nhìn khiến người ta phải sợ hãi mà còn có chút cô đơn gì trong đó.
Bạch Lan Hương đưa tay về phía nó cô vuốt ve bộ lông đen mượt mà. Khuôn mặt nó hưởng thụ da thịt chạm tới mình, hai mắt nhắm lại.
Cô vuốt từ thân Tiêu Tiêu đến khuôn mặt. Thử đưa tay vào miệng nó trêu đùa.
Cánh mũi nó thính lắm. Ngửi thấy mùi thơm dễ chịu liền há to cơ miệng mà gặm lấy ngón tay dài.
Cô còn tỉnh lắm, lúc nó định há miệng cắn lấy ngón tay cô thì theo phản ứng tự nhiên cô rụt lại khuôn mặt thấm chút sợ hãi.
"Mày cắn tao thật hả? " Cô tỏ ra uất ức hỏi nó. . đam mỹ hài
Tiêu Tiêu nó bị trêu đùa thì tức lắm. Nó nhanh chóng leo lên người cô liếm liếm má.
Cô bị nó liếm má hai tay quấy lung tung tâm trạng rối loạn. Cô ngã uỵch xuống đất cố gắng kéo Tiêu Tiêu ra khỏi người. Nó chạy xuống khỏi người cô mà an toàn tiếp đất. Cô theo bản năng lùi rất xa chỗ nó đứng. Chùi đi chỗ nước miếng nó liếm. Sợ quá suýt chút tưởng nó định thịt cô luôn rồi.
Tiêu Tiêu nhìn cô gái chạy nhanh vào biệt thự. Nó vậy mà động vào không dễ.
Cô chạy vào sảnh đứng tại phòng khách. Đám nữ hầu nhìn cô với đôi mắt bất ngờ. Họ nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của cô, đầu tóc rũ rượi, mặt mày thì lem luốc.
Mãn Mãn đứng trong số các nữ hầu nó cười hả hê đến gần cô.
"Đúng là... làm việc không dễ "
"Các cô xem đây là phụ nữ của cậu chủ sao... thật đáng ghét " Mãn Mãn tặc lưỡi chế nhạo. Cô ta nhìn cô chắc vừa nãy bị Tiêu Tiêu nó đuổi. Thì tinh thần Mãn Mãn vui lắm.
Đám nữ hầu đằng xa đứng cười toe toét thì ra họ ghét bỏ cô như vậy. Cô nhìn đám người làm liền như sắp khóc hai mắt rưng rưng như mấy giọt sương đọng lại nó sẽ rơi bất kì lúc nào. Mọi người nhìn cô như một thứ vật nhỏ bé mà chà đạp. Đám nữ hầu đứng hết về phía Mãn Mãn hùa theo nói những lời khó nghe.
"Bị chó cắn sao? Đáng buồn ghê nó ghét mày lắm đó " Mãn Mãn giọng ấn sâu mà chọc ghẹo.
- Cảm giác này nếu ai từng trải sẽ rất hiểu như cả thế giới hùa nhau giết chết một người bằng lời nói.
Cô không nói lên lời mieng nhỏ câm nín. Cô không thể một miệng đấu lại với họ. Họ nói những lời lẽ làm tổn thương cô cố gắng chịu đựng để bản thân không chảy giọt nước mắt.
Nhưng ánh mắt ấy đỏ lên, mấy giọt sương trong veo đọng lại chỉ cần một lời lẽ chạm tới tận cùng của cảm xúc thì nó sẽ rơi. Cô lại lộ ra vẻ đáng thương trước mặt họ, biểu hiện sắp khóc như một đứa trẻ không có ai bảo vệ.
"Nhìn thấy chưa nó sắp khóc rồi " Một nữ hầu chỉ ngay vào mắt cô rưng rưng.
Cả đám người cười ào lên. Cô ngồi khụy xuống bịt chặt hai lỗ tai lại không muốn nghe tiếng cười hiện như ma quỷ.
"Diệp... tiểu thư? " Mãn Mãn nhìn thấy Diệp Phi Phi từ xa trong lòng lấy làm lạ thốt lên một câu. Cả đám người nhìn hết về phía cô ta.
Phi Phi nhìn khung cảnh trước mắt thấy Bạch Lan Hương khóc lóc. Rồi liếc qua đám người làm cô nghĩ ngay đã có chuyện gì xảy ra. Ngang nhiên ngồi xuống ghế sofa.
"Mãn Mãn... cô làm tốt lắm " Phi Phi khen Mãn Mãn một câu.
Lấy trong túi đưa ra cho Mãn Mãn một lọ nước hoa hương hoa hồng trắng mới chưa bóc tem.
Mãn Mãn nhìn thấy phần thưởng hai mắt sáng rỡ. Giọng nói yểu điệu tung hô cô hai tay nhận món quà.
"Chị Diệp thật hào phóng em xin nhận... hôm nay chị xinh hơn mọi khi nha " Ánh mắt Mãn Mãn nhìn lọ nước hoa rồi nhìn đám nữ hầu người lên mặt.
"Các cô tôi nói có đúng không? Hôm nay chị Diệp thật xinh a " Ánh mắt ám hiểu mấy người đó làm theo cô ta.
"A...ha đúng rồi chị Diệp xinh quá " Mấy nữ hầu đồng thanh khen ngợi khuôn miệng ngượng ngùng nói từng chữ.
Phi Phi mỉm cười lấy trong túi xách một vài bao lì xì đưa cho Mãn Mãn.
"Tâm tình tôi tốt chia ra đi " Phi Phi không ngại mà đưa đủ bao cho mấy nữ hầu.
Ai ai cũng rạng rỡ hai tay nhận lấy quà mà Phi Phi cho. Quả thật rất nhiều mỗi một bao là một ngày lương của họ. Họ làm việc ở biệt thự này một tháng đã cao rồi tính ra một ngày phải làm vất vả mới có. Mãn Mãn cầm hai món quà của Phi Phi cất trong túi cười tươi khen ngợi.
" Nếu ai làm khó cô ta thì tôi sẽ thưởng rất nhiều " Lời đề nghị thốt lên.
Đây là điều kiện để được nhận quà mà đám nữ hầu muốn.