Bán Thân Chôn Đệ

Chương 7




Trầm Tranh vẫn không buông, dùng trán tựa vào sau đầu ta.

 

Vừa nói mình là kẻ kiên cường, giờ lại tựa như chú thú nhỏ, trong giọng nói thấp thoáng vẻ đáng thương không dễ nhận ra:

 

"Sao buổi trưa không mang cơm cho ta?" Hơi thở của hắn luồn qua cổ áo sau, lan khắp sống lưng, khiến từng lỗ chân lông trên người ta se lại.

 

Ta rụt cổ, giọng hơi run: "Ngươi gạt ai đấy! Tiểu Đông lỡ miệng nói ra rồi, ta mới biết ngươi vốn chẳng ăn cơm trưa."

 

Trầm Tranh siết chặt cánh tay, cố cãi lại: "Ta thực sự đói bụng, là thật đấy."

 

"Được rồi." Ta đáp qua loa, "Mai mang cho ngươi, được chưa?"

 

Trầm Tranh gật gù hài lòng, trán khẽ cọ vào gáy ta: "Còn một chuyện nữa."

 

Cả ngày hôm nay lòng dạ ta trồi sụt đủ kiểu, hắn lại còn ở đây càu nhàu!

 

Ta không nén nổi cơn giận: "Nói đi."

 

Trầm Tranh xoay người ta lại, đôi mắt lấp lánh: "Hôm nay nàng còn thiếu ta ba cái hôn, quên rồi sao?"

 

Do ba cái hôn hôm qua quá tập trung khiến Trầm Tranh kích động đến mất ngủ, nên hắn yêu cầu ta chia thành từng khoảng.

 

Thời gian được định trước, sau bữa sáng, bữa trưa và bữa tối.

 

Thật lòng mà nói, ngay cả đệ đệ Tiểu Sơn của ta cũng không trẻ con đến vậy.

 

Ngươi xem đệ ấy kìa, chẳng than phiền, không ca thán, không cười, không nói, không đi đâu, nằm ngay ngắn trong quan tài, phối hợp với kế hoạch kiếm tiền của tỷ tỷ.

 

Lại nhìn Trầm Tranh, sau khi được hôn vào buổi sáng, bước chân như đạp trên mây, hân hoan đến nỗi bước đi còn nhẹ bẫng.

 

Ra đến cửa thì quay đầu ba lần dặn dò ta, trưa nhất định phải mang cơm tới.

 

Ta nghĩ chắc hắn không phải thèm bữa trưa đó, mà là thèm cái "đặc biệt" sau bữa cơm thôi.

 

Nghĩ đến đây, lòng ta thấy có chút bực bội.

 



Rõ ràng không ăn cơm, thế mà lại bắt ta mang đến, đúng là chiều hư thói xấu của hắn.

 

Ta nấu bát canh trứng qua loa, kèm theo cái bánh bao còn khô cứng từ buổi sáng, rồi cho tất cả vào giỏ tre, ra ngoài.

 

Trên đường gặp một người bán hàng rong, ta còn tranh thủ hỏi đường đến thành Văn.

 

Đến ngã tư, thấy trước cửa tiệm có một người đứng đó.

 

Một thân bạch y, trên đầu cài cọng rơm, chính là cô nương bán thân một lượng hôm trước.

 

Nàng cầm nửa miếng bánh, đưa cho Trầm Tranh.

 

Trầm Tranh không nhận, một tay cầm kìm, tay kia cầm búa lớn, đứng đối diện nàng qua cái lò, miệng động đậy, không biết đang nói gì.

 

Trong lòng ta tức nghẹn, cảm giác như có một luồng khí chạy tán loạn trong lồng n.g.ự.c.

 

Nếu không phải vì nàng ta, liệu ta có phải hôn Trầm Tranh không!?

 

Tên ngốc ấy chắc đến giờ vẫn nghĩ bỏ ra hai mươi lượng bạc mua được thê tử là hời lắm!

 

"Ngươi muốn rèn thứ gì?" Ta bước tới, xách giỏ lên, ngẩng cao cổ: "Tiền công năm mươi văn."

 

Cô nương một lượng há hốc miệng: "Năm mươi văn á?"

 

"Ừ, năm mươi văn." Ta quay đầu nhìn Trầm Tranh, hơi bực bội.

 

Ai ngờ tên ngốc đó vừa nghe đến "năm mươi văn" thì lại nhìn chằm chằm vào miệng ta.

 

Ta thực sự ngỡ ngàng.

 

Cô nương một lượng thu lại miếng bánh, nói: "Ta chỉ thấy huynh ấy vất vả, sắp trưa mà còn chưa ăn gì, nên mang chút đồ cho huynh ấy."

 

"Huynh ấy bảo có người đưa cơm, nói vừa dứt lời thì tỷ tỷ đã đến."

 

Trầm Tranh đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, chẳng mở miệng, cứ làm thinh như người câm.

 

Cảm giác giữa người với người, thật đúng là huyền diệu khó mà lý giải.Ta chẳng ưa nổi cô nương một lượng.



 

Ta ghét cái eo thon nhỏ nhắn của nàng, ghét khuôn mặt bé xíu trong lòng bàn tay, ghét cả giọng nói nũng nịu của nàng, ngay cả cọng rơm cài trên đầu nàng ta cũng thấy ghét.

 

Thưa thớt chẳng ra gì, rõ ràng là cành cây khô.

 

Ta lạnh lùng mấp môi hỏi: 'Ngươi bao nhiêu tuổi?'"

 

Cô nương một lượng đáp: "Mười bảy."

 

"Hừm, thế thì ta không nhận nổi cái danh 'tỷ tỷ', ta năm nay mới mười sáu."

 

Khóe miệng nàng giật giật, "Vậy xin lỗi nhé, muội muội."

 

Ta nhìn nàng không chút thương tình.

 

Định chơi trò tỷ muội ở đây à?

 

Cứ như đang xếp thứ bậc trong nhà hào môn ấy!

 

"Đừng xem ta là tỷ tỷ. Ta từng có một vị tỷ tỷ, qua đời thê thảm lắm."

 

Cô nương một lượng im lặng, vặn cái eo nhỏ của nàng mà quay lại chỗ tường để quỳ.

 

Trầm Tranh nhận giỏ tre, lấy bát canh trứng đã nguội ngắt ra, tay vụng về làm rơi luôn cái bánh bao, phát ra tiếng "cạch" trên bàn, cứng như cục sắt.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào bát canh và cái bánh bao, nuốt khan một cái, nhưng mãi chẳng động đũa.

 

Cô nương một lượng kéo dài cổ ngó qua đây.

 

Lúc này ta không phải hơi bực nữa mà là rất bực, "Sao, ngươi muốn uống canh của ta, rồi ăn bánh của nàng ta sao?"

 

Trầm Tranh lập tức hai tay nâng cái bánh bao khô cứng, cắn một miếng thật mạnh.

 

Trời đất ơi, bánh bao thật sự quá cứng, cắn một cái là rơi vụn.

 

Trầm Tranh nhếch miệng, cố gượng cười: "Ngon thật."