Bán Thân Gả Thay Chị

Chương 46: ĐÂM LAO THÌ PHẢI THEO LAO THÔI..?




“Cháu… cháu xin lỗi… xin lỗi bác ạ…” Tống Kỳ vội vàng rút tờ giấy ra định lau mặt bàn nhưng người giúp việc nhanh tay nhanh mắt trông thấy rồi nhanh chóng bắt đầu lau bàn.

Nhìn người giúp việc như thế này, Tống Kỳ ngây ra, cô không khỏi khâm phục, phản ứng này thật sự là…

“Sao vậy, cháu bị nghẹn à?” Mai Lệ Như ngồi bên cạnh cô giơ tay ra vỗ nhẹ lên lưng cô.

Tống Kỳ toàn thân căng thẳng, cô có thể tàn nhẫn, cô cũng có thể lạnh lùng vô tình nhưng đối mặt với cái gọi là ‘thân thiết’ này, dù cho cô biết không phải là đối xử với cô nhưng cô vẫn không thể ứng phó được.

“Cháu, lúc nãy cháu uống hơi vội ạ.” Tống Kỳ vẫn đang mặc bộ đồ bệnh nhân trên người, vẻ mặt của cô hơi tái nhợt.

“Đứa trẻ ngốc này, cháu trông cháu đi, vội vàng gì chứ, nếu cháu thích uống thì bác sẽ mang một ít tới cho cháu.” Càng nhìn Mai Lệ Như càng thích cô hơn, đến cả giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Tống Kỳ cúi đầu, đôi tay lo lắng nắm chặt lấy chén trà đắt tiền, trông có vẻ luống cuống lắm.

“Tống Lam à, cháu thử nghĩ xem năm nay Minh Vũ cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa, lúc bố nó bằng tuổi nó bây giờ thì nó đã biết đi mua nước tương rồi đấy!” Mai Lệ Như cười nói: “Nếu như hai đứa đã đính hôn với nhau rồi thì nhanh nhanh cho bác có cháu bồng cháu bế đi nhé?”

Khoé miệng Tống Kỳ giật một cái, cô mỉm cười lúng túng.

“Con cười ngây ngốc cái gì, con nói xem có phải không”

Mai Lệ Như thấy cô không nói gì chỉ cúi đầu, bà ta còn tưởng rằng cô đang xấu hổ.

Thế nên Mai Lệ Như lại nhìn về phía con trai của mình, lại phát hiện ra anh đang mỉm cười, nụ cười đó khiến bà thật sự không hiểu, cảm giác như đang đứng một bên hóng chuyện vậy ý.

“Vâng, mẹ nói phải lắm ạ.” Hoắc Minh Vũ gật đầu, dáng vẻ để thái hậu làm chủ mọi chuyện.

Thấy anh như thế thì Mai Lệ Như rất hài lòng, bà ta nắm lấy tay Tống Kỳ: “Cháu yên tâm, ngày đám cưới bác sẽ bàn bạc với bác trai rồi sẽ nhanh chóng báo cho hai đứa. Vậy nên cháu không cần lo lắng quá đâu, cố gắng mang thai là được rồi.”

“Khụ khụ.” Tống Kỳ nhẹ nhàng rút tay của mình về, lúng túng vén tóc ra sau tai: “Bác gái, cháu… dạ dày của cháu hơi khó chịu, cháu… cháu muốn nghỉ ngơi ạ…”

Chỉ mới mấy phút mà cô đã muốn nổi điên rồi.

Cuộc trò chuyện hôm nay đúng là khiến cô sụp đổ.

“Ôi chao, cháu xem bác kìa, chỉ muốn nói chuyện phiếm với cháu mà quên mất cháu còn đang là bệnh nhân nữa. Minh Vũ, con mau đưa Tống Lam về phòng nghỉ ngơi đi.” Mai Lệ Như vội vàng nhìn về phía con trai rồi nói.

“Không cần đâu ạ!” Tống Kỳ đột nhiên đứng lên.

“Hả?” Mai Lệ Như không khỏi nhíu mày, bà ta thấy hơi khó chịu vì phản ứng này của cô.

Đôi mắt Tống Kỳ lóe lên, một tay cô nắm chặt lấy chén trà hơi run run, tay còn lại thì nắm chặt ấy ống quần của mình, rõ ràng cô đang rất căng thẳng.

“Bác gái, cháu… cháu nghĩ thế này ạ, dù sao thì chúng cháu vẫn chưa kết hôn, ở cùng nhau thế này chẳng phải là…”

“Không lẽ hai đứa vẫn chưa ở chung phòng sao?” đột nhiên Mai Lệ Như ngắt lời cô, đồng thời đứng dậy, vẻ mặt khó tin vô cùng.

Tống Kỳ thấy hơi bối rối.

“Minh Vũ, chuyện này là sao, hai đứa vẫn chưa… vẫn chưa làm cái kia à?” Mai Lệ Như nhíu mày nhìn về phía con trai mình.

Hoắc Minh Vũ không lên tiếng, trong đôi mắt hiện lên ý cười thâm sâu, anh nhíu mày, khiến Mai Lệ Như vừa nhìn là biết ý anh là gì.

Thấy thế, vẻ mặt của Mai Lệ Như trở nên lạnh lùng hơn.

Mai Lệ Như nhìn về phía Tống Kỳ: “Tống Lam à, không phải bác nói cháu đâu, nhưng giờ đã là thời đại mới rồi mà hai đứa vẫn còn suy nghĩ lạc hậu vậy trời.”

Tống Kỳ cắn môi, cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào nữa?’

“Tống Lam à, nếu hai đứa đã đính hôn rồi thì phải ở cùng nhau mới phải chứ, trừ phi cháu đã mất lần đầu tiên rồi.” Mai Lệ Như đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu rất khó chịu.

“Cháu có phải lần đầu tiên không anh ấy biết rõ.” Trong tình thế cấp bách, cô bật thốt lên.

Bầu không khí đột nhiên im lặng mất mấy giây.

Chết tiệt thật, rốt cuộc cô đang nói cái quái gì vậy.

Mai Lệ Như nhìn về phía con trai của mình, bà ta nhướng mày: “Thế sao?’

Trong đôi mắt đen như mực của người đàn ông xuất hiện ý cười nồng đậm: “Đúng ạ, cô ấy là lần đầu tiên!”

Ba chữ lần đầu tiên anh cố tình nói chậm rì rì, còn tăng thêm cường độ nữa.

Tống Kỳ cúi đầu, đôi tai dần đỏ bừng lên, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì?

Mai Lệ Như nhìn về phía Hoắc Minh Vũ rồi lại nhìn về phía Tống Kỳ sau đó bà ta mỉm cười nói: “Thế thì được rồi, hai đứa cũng đều là người lớn cả rồi không cần phải xấu hổ như thế đâu, đi đi nhé.”

Nói xong bà ta lại đẩy Hoắc Minh Vũ.

Hoắc Minh Vũ nhịn cười đi đến trước mặt cô, giơ tay ra ôm chặt lấy bả vai của cô rồi nói: “Em không phải mệt sao, về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Tống Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt chứa đầy sự tức giận, thế nhưng không thể thể hiện ngay bây giờ được nên cô đành phải theo anh đi lên tầng.

“Thím Trương.” Mai Lệ Như gọi một tiếng.

Thím Trương vội vàng chạy tới nói: “Bà chủ, bà có chuyện gì căn dặn ạ?”

Mai Lệ Như nói thầm vào tai bà ta cái gì đó, thím Trương ngây người ra rồi sau đó gật đầu: “Vâng thưa bà chủ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay đây.”

“Anh điên rồi sao?” Vừa bước vào phòng khoá cửa lại Tống Kỳ bèn vung cánh tay đang bị anh nắm lấy ra.

Hoắc Minh Vũ không lên tiếng, anh bật đèn rồi đi đến ngồi xuống sô pha.

Tống Kỳ quay người nhìn anh ta, cô sững sờ.

Căn phòng này…

Rộng thật đấy.

Thật sự rất rộng.

Mà nơi cô đang đứng chỉ là phòng khách của căn phòng thôi…

Cô cau mày lại càng lúc càng chặt, đây chính là sự chênh lệch giữa giàu và nghèo ư.

Dù cho có so sánh căn phòng của Tống Lam với căn phòng này đi chăng nữa thì hiển nhiên căn phòng này cũng quá lớn.

Hừ, đúng là thế giới của kẻ có tiền có khác đúng là khác hẳn với người khác.

“Cốc cốc cốc.” đột nhiên cửa phòng bị ai đó gõ vang thành tiếng.

Tống Kỳ vội vàng nhìn về phía Hoắc Minh Vũ, cô có chút đề phòng, là ai?

“Ai đấy?” Hoắc Minh Vũ mở cửa hỏi.

“Cậu chủ, bà chủ bảo hai người ra ngoài có việc ạ.” Thím Trương đứng ở cửa lên tiếng.

Hoắc Minh Vũ nhướng mày, sau đó anh xoay người đóng cửa phòng lại.

“Cậu chủ, bà chủ bảo hai người ra ngoài có việc ạ.”

Tống Kỳ thấy hơi căng thẳng, mẹ anh lại muốn làm cái gì nữa?

Nếu Hoắc Minh Vũ đã ra ngoài thì Tống Kỳ chỉ đành đi theo anh thôi.

Ai mà biết được khi vừa bước chân ra ngoài thì một cô người làm đã nhanh tay đóng cửa lại.

Tống Kỳ mơ mơ màng màng nhìn cánh cửa phía sau lưng mình đột nhiên bị khoá lại, cô ngây ra như phỗng.

Đây là ý gì đây?

Muốn nhanh chóng đuổi bọn họ ra ngoài sao?

“Cậu chủ, vừa khéo hôm nay phòng của cậu được khử trùng không ở được. Tôi đã chuẩn bị một căn phòng khác cho hai người rồi, mời đi bên này.” Nói xong thím Trương đi trước dẫn đường.

Tống Kỳ khó hiểu nhìn Hoắc Minh Vũ, ra vẻ có chuyện gì xảy ra vậy?

Sau đó người đàn ông ra vẻ không hiểu ý của cô, tự mình đi về phía trước.

“Cô Tống Lam?” Thím Trương thấy cô vẫn đứng im tại chỗ thì không khỏi lên tiếng gọi một tiếng.

Tống Kỳ đang ngây ra không biết xảy ra chuyện gì hoàn hồn lại, cô vội vàng đuổi theo hai người kia.

Nhà họ Hoắc thật sự rất rộng rất rộng, là một biệt thự lớn khoảng mấy nghìn mét vuông toạ lạc ở một nơi có phong thủy tốt nhất ở thành Nam.

Tòa nhà này là tòa nhà duy nhất ở khu biệt thự người giàu ở thành Nam.

Biệt thự này của nhà họ Hoắc chia làm ba bốn tầng, chưa kể phòng chiếu phim ở tầng hầm và tầng dành cho người làm ở.

Chỉ có mỗi bốn tầng mà trong nhà đã lắp đặt tận ba cái thang máy lận.

Phòng của Hoắc Minh Vũ ở tầng ba, thím Trương dẫn bọn họ lên tầng bốn.

Ở đây có rất nhiều phòng dành cho khác đến ở.

“Bà chủ bảo tối nay cứ để hai người ngủ tạm ở đây.” Thím Trương vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra.

Người giúp việc vội vàng đi vào bật đèn lên.

Căn phòng này…

“Đây…” Tống Kỳ thấy hơi mơ hồ.

Căn phòng này thiết kế theo kiểu căn phòng bình thường, không lớn lắm.

Trên tường dán đầy phim hoạt hình em bé, và cả những hình trong bộ phim Spider man thịnh hành nhất nữa.

Bố trí trong căn phòng đều là màu xanh lam, đến cả chiếc giường cũng là kiểu hải tặc.

Đây, đây chắc là phòng của trẻ con nhỉ!

“Cậu chủ, hai người nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền hai người nữa.” nói xong thím Trương dẫn theo người hầu ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Tống Kỳ nhìn khắp căn phòng rồi lại nhìn Hoắc Minh Vũ, cô vẫn chưa nói xong thì bên ngoài lại có người tới gõ cửa: “Bà chủ dặn dò là nếu hai người đã thấm mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút ạ!”

Nói xong, người giúp việc bèn rời đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

“Tôi muốn về nhà.” Tống Kỳ nhìn thẳng vào anh rồi mở miệng nói thẳng.

Người đàn ông nhướng mày, anh nằm lên trên chiếc giường hải tặc rồi nhếch miệng lên: “Cô cảm thấy bây giờ cô muốn đi thì vở kịch này còn có giá trị không?”

Nghe vậy Tống Kỳ không khỏi nhíu mày, lông mi đen như gỗ mun của cô trông như cánh chim cô đơn dưới ánh đèn bảy màu này vậy.

Nếu như bây giờ cô muốn đi Tống Lam tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.

Bên phía Tống Bằng cô cũng không biết ăn nói thế nào,

Nhưng nếu như cô ở lại đây một đêm thì ít ra cô cũng nắm được một điểm yếu của bọn họ trong lòng bàn tay bọn họ cũng sẽ không dám làm xằng làm bậy nữa.

“Vậy thì… vậy thì… tôi ngủ trên thảm trải sàn.”

Căn phòng này không rộng như căn phòng vừa nãy, sô pha cái gì cũng có. Mà nơi này chỉ có một chiếc giường, hơn nữa còn là kiểu giường một mét rưỡi.

Phòng trẻ con này dưới đất còn có một chiếc thảm rộng rãi mềm mại nữa.

Nhà họ Hoắc lúc nào cũng mở máy sưởi thế nên cô cũng không sợ bị lạnh.

Cô ngủ ở đó một đêm là được.

Thế nhưng điều cô không ngờ tới chính là lúc cô vừa bước đến bên cạnh Hoắc Minh Vũ thì cổ tay của cô đã bị người đàn ông giơ tay ra tóm lấy. Sau đó anh kéo cô đến cạnh mình.

Lộn một vòng, tư thế nam trên nữ dưới.

Tống Kỳ sửng sốt mấy giây, cô giơ tay định tát anh nhưng người đàn ông lại nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng nói một tiếng “suỵt”.

Tiếp đó người đàn ông buông tay cô ra, anh mắt ra hiệu ở cửa.

Tống Kỳ chống người dậy, dưới ánh đèn bên ngoài, ngoài cửa hiển nhiên có người.

Có người đang nghe lén bọn họ!

Tống Kỳ cau mày nhìn về phía Hoắc Minh Vũ bằng ánh mắt không thể tin được.

Người giúp việc nhà họ Hoắc sao lại dám to gan nghe lén như vậy chứ?

Hoắc Minh Vũ im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Xem ra mẹ tôi không tin mối quan hệ giữa chúng ta lắm.”

Cô dùng sức cắn môi, nở nụ cười nhạt nhẽo: “Vô vị thật đấy, anh đứng dậy đi!”

Đây là thời đại nào rồi mà còn dùng trò này.

Nhưng sau đó Hoắc Minh Vũ vẫn đứng im không động đậy.

Hoắc Minh Vũ khàn khàn giọng, mờ ám nói bên tai cô: “Nếu như đã muốn diễn kịch, vậy thì đâm lao phải theo lao thôi nhỉ?”

Tống Kỳ nghe thấy Hoắc Minh Vũ nói như thế xong thì trợn to mắt, đường nét khuôn mặt tinh tế đều trở nên cứng ngắc: “Anh, anh nói cái gì vậy?”

Người đàn ông nắm lấy cằm của cô, đôi mắt trở nên bức bách, sắc bén ngay lập tức, giọng nói khàn khàn còn mang theo ý cười lạnh lùng nữa: “Chọc phải tôi, cô tưởng tôi sẽ dễ dàng để cô rút lui như thế sao? Tống Kỳ, cô đừng có ngây thơ như thế chứ?”

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả!” Tống Kỳ bắt đầu vùng vẫy.

“Không hiểu ư, lần đầu tiên là thế nào nhỉ?” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, cười giễu cợt.

Tống Kỳ ngừng vùng vẫn lại, cô chăm chú nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông: “Thế nên anh đã bắt đầu lên kế hoạch mọi thứ từ lúc ở bệnh viện phải không? Vì anh muốn bắt nạt tôi ngay lúc này ư?’

“Lên kế hoạch?” Hoắc Minh Vũ nở nụ cười: “Vở kịch này chẳng phải là do cô mở đầu sao?”

Nghe thấy thế Tống Kỳ ngửi ngay thấy mùi không lành, dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.

Ai ngờ đâu một cánh tay của Hoắc Minh Vũ đã khống chế được hai cánh tay của cô, một cánh tay khác thì hung hăng đè lấy eo của cô ép xuống giường.

Một giây tiếp theo, đôi môi mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng trực tiếp che lấy đôi môi của cô, nhân lúc cô ngây ra như phỗng thì cái lưỡi nóng bỏng ẩm ướt của anh đó cạy mở đôi môi cô ra tiến quân thần tốc vào.