10
Ta chợt nghĩ đến người trợ thủ gọi là hệ thống nàng ta đưa theo bên mình, từ kiếp trước ta đã biết hắn có năng lực phi thường.
Chẳng lẽ hắn ta đã nói cho Lan Cảnh Tuyết bí mật tái sinh của ta.
Cho dù kiếp trước Lan Cảnh Tuyết có âm mưu chống lại ta như thế nào,ta cũng chưa bao giờ vạch trần nàng ta.
Nàng ta bây giờ chắc chắn biết điều gì đó.
Vừa đúng lúc này đệ đệ ta đi học về.
Đệ ấy không am hiểu về thế sự, nên vẫn gọi "Cảnh Tuyết tỷ tỷ" như thường lệ.
Ta nhanh chóng tóm lấy đệ đệ mình để ngăn nó lại gần Lan Cảnh Tuyết.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì, nếu như vì chuyện thưởng hoa trên hồ mà ngươi ghi hận ta, thực sự không đáng."
Ta giả vờ bình tĩnh, nhưng Lan Cảnh Tuyết đột nhiên cười lớn.
Nàng ta bước tới, nhéo một bên má đệ đệ ta.
"Kiếp trước khi nó c.h.ế.t chắc hẳn người buồn lắm đúng không?"
"Trước khi ngươi có thể buông bỏ nó, ta sẽ khiến ngươi phải chịu đựng nỗi đau này thêm một lần nữa ."
Nói xong nàng ta quay người bỏ đi.
Ta mất kiểm soát đuổi theo, kéo nàng ta lại và tra hỏi.
"Tại sao ngươi nhất định phải làm như vậy?"
“Ta và ngươi đều là nữ nhi duy nhất trong nhà, chúng ta là bạn từ nhỏ, coi nhau như tri kỷ, nhưng ngươi lại cố tình tìm mọi cách để hãm hại ta cả đời.”
"Ta từ trước tới nay không thể hiểu được, muốn tránh xa Ninh An Hầu thì đâu có mỗi cách này, vì sao nhất định phải g.i.ế.t ta?"
"Trong lòng ngươi chưa bao giờ coi ta là tỷ muội sao?"
Ta đã giữ những lời này trong lòng từ lâu rồi.
Dù biết nàng ta có tâm địa độc ác nhưng ta vẫn muốn hỏi rõ.
Không ngờ Lan Cảnh Tuyết chỉ lạnh lùng trả lời ta.
"Không có lý do gì, hiện tại ngươi đã biết ta là người xuyên sách, ngươi nên hiểu rõ, ta tuy rằng biết rõ cốt truyện, nhưng ta cũng sẽ bị cốt truyện khống chế."
"Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ đặt ra, ta mới có thể nhận được khen thưởng, rời khỏi thế giới này."
"Tiêu Lãnh Ngọc, ta và ngươi khác biệt, ngươi chỉ là một nhân vật trong sách, khi c.h.ế.t đi, ngươi giống như nhưng câu chữ nào đó dần dần tan biến,căn bản không có máu thịt, nước mắt của ngươi đối với ta giống như mưa từ trên trời rơi xuống, không đáng nhắc tới."
Lan Cảnh Tuyết để lại một câu nữa trước khi rời đi.
"Hãy để Tiêu gia của ngươi náo nhiệt thêm vài ngày nữa, nếu ngươi vẫn còn mong muốn nào chưa thực hiện được, hãy nhanh chóng thực hiện chúng."
Ta đột nhiên thấy mình không thể hiểu được nàng ta.
Ta đã biết nàng ta không thật lòng với ta nhưng nàng ta dựa vào cái gì mà lại đối xử với ta như thể ta không có gì đáng nhắc đến?
Ta cảm thấy một cảm giác hoảng loạn.
Lan Cảnh Tuyết, nàng ta đã xé bỏ lớp ngụy trang của mình ở kiếp này, so với kiếp trước còn nham hiểm đáng sợ hơn.
Đặc biệt là vẻ quyết tâm trên gương mặt nàng ta, như thể không ai có thể ngăn cản được nàng ta.
Thực sự ta có chút sợ hãi.
Đúng lúc ta đang định đến gặp phụ thân để thương lượng biện pháp đối phó thì Liễu Ôn Thư đã đứng lại ở trước mặt ta.
Huynh ấy nói rằng mấy ngày nay huynh ấy muốn đến gặp ta, huynh ấy tình cờ nghe được những gì ta và Lan Cảnh Tuyết vừa nói.
Huynh ấy muốn giúp ta.
"Mặc dù ta không biết tại sao giữa muội và nàng ta lại có mối hận thù sâu sắc như vậy, nhưng ta không muốn muội xảy ra chuyện gì."
Liễu Ôn Thư vẻ mặt thành khẩn.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định kể cho huynh ấy nghe chuyện đã xảy ra.
Ta phớt lờ mọi chuyện ở kiếp trước, chỉ nói với huynh ấy rằng Lan Cảnh Tuyết có tâm địa độc ác, mục đích của nàng ta là g.i.ế.t cả nhà ta.
"Ngọc nhi, muội yên tâm, cho dù ta liều mạng, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ muội bình an."
11
Liễu Ôn Thư tuy nói như vậy nhưng ta cũng không dám đặt hy vọng vào huynh ấy.
Khi ta vội vã đến quân doanh, phụ thân đã nhận được thánh chỉ của triều đình, rời khỏi thành.
Ta cảm thấy tồi tệ.
Ta vội vàng cử thị vệ thân cận đi báo tin cho phụ thân, nhưng đã muộn rồi.
Ngày thứ ba phụ thân rời khỏi thành truy bắt Lâm thế tử.
Hoàng đế kết tội phụ thân là tàn dư của Ninh An Hầu, ra lệnh bắt cả nhà ta và đưa ra quy án.
Ngay sau đó, ta bị đưa vào mật thất để thẩm vấn.
Người thẩm vấn ta sẽ tiết lộ tung tích của phụ thân ta và Lâm thế tử.
Sau đó ta mới biết rằng phụ thân đã bị phục kích, và mất tung tích khi đang cố truy bắt Lâm thế tử ở ngoài thành.
Hoàng đế nghi ngờ phụ thân đang cấu kết với Lâm thế tử, nên trước tiên cố ý thả Lâm thế tử đi, sau đó theo hắn bỏ trốn.
"Phụ thân ta vô tội, người sẽ không bao giờ cấu kết với Ninh An Hầu, ta sẽ gặp Thánh thượng."
Khi đối phương thấy ta không chịu thú nhận, họ đã dùng hình với ta.
Lúc này có người đến đại lao, hóa ra là Lan Cảnh Tuyết cải trang.
Nàng ta nói rằng hoàng đế đã ra lệnh cho nàng ta thuyết phục ta nhận tội.
"Tiêu Lãnh Ngọc, nể tình ngươi trước đây là tỷ muội với ta, nếu ngươi chịu nói ra sự thật, ta sẽ thay mặt ngươi cầu xin Hoàng đế để cả nhà ngươi sau khi c.h.ế.t được an táng cùng nhau."
“Nếu không, ngươi hãy đợi c.h.ế.t mà không toàn thây đi.”
Lan Cảnh Tuyết nhìn thấy ta thật thảm hại, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Ta nhổ m.á.u lên mặt nàng ta.
"Ngươi mơ đi, phụ thân ta cả đời trong sạch, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm bất kì chuyện phản bội nào."
Ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng ta mỉm cười, lấy ra một mảnh giấy thú tội, sau khi lấy cớ đuổi tên cai ngục đi, nàng ta viết tên ta lên đó ngay trước mặt ta.
Sau đó nàng ta mang nó đến cho ta xem.
"Nhìn xem, chúng có giống hệt nhau không?"
Ta ngạc nhiên vì bút tích của nàng ta giống hệt bút tích của ta.
Điều làm ta sốc hơn nữa là trên giấy có viết vài nơi, tất cả đều giống với những nơi mà Lâm thế tử đã bỏ trốn ở kiếp trước.
Nàng ta đã cưỡng ép buộc tội ta.
Ta gọi cai ngục nhưng không ai trả lời.
Nụ cười của Lan Cảnh Tuyết càng điên cuồng hơn.
"Ta không ngại nói cho ngươi sự thật, Tiêu gia ngươi không có cách nào quay đầu lại."
“Ninh An Hầu sẽ sớm bị hành quyết, vậy nên ngươi hãy đợi tuẫn táng cùng hắn đi.”
Nàng ta kể rằng sau khi nhà ta bị đưa vào đại lao, tất cả các phó tướng đã theo phụ thân ta nhiều năm đều quỳ ngoài cổng cung để cầu xin.
Nhưng hoàng đế khẳng định rằng sở dĩ Lâm thế tử có thể trốn thoát là nhờ phụ thân ta âm thầm tương trợ.
Những người cầu xin ở ngoài cổng cung cũng bị bắt và bị định tội.
Lan Cảnh Tuyết đã dựa vào một tờ giấy trực tiếp kết tội ta và phụ thân.
Ý chỉ vấn trảm đã sớm được đưa vào đại lao.
Mẫu thân nghe xong liền ngất đi.
Ta nhìn đệ đệ hồ đồ, còn chưa biết thế sự mà trong lòng cảm thấy xót xa.
Phải chăng ta đang lặp lại bi kịch của kiếp trước?