Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 18: Lục Triều Thanh bất ngờ ôm chặt chân cô




Editor: Alice

Ăn lẩu xong lái xe về nhà cũng đến ba giờ chiều.

Mạnh Vãn mệt mỏi đến mức không muốn làm gì cả. Về đến nhà chỉ kịp tẩy trang qua loa rồi ngã luôn xuống giường. Cô chưa kịp ngủ đã nhận được cuộc gọi của nhân viên giao hàng, là bàn chải đánh răng mua trên mạng giờ mới ship đến.

Mạnh Vãn đành phải xuống dưới nhận hàng.

"Cái này là của hàng xóm nhà cô, tôi gọi cho anh ấy nhưng không liên lạc được. Cô quen với anh ấy thì mang lên giùm tôi nhé?" Lúc cô nhận hàng, anh shipper chỉ vào một cái thùng khoảng 10cm. Thấy Mạnh Vãn nhíu mày, anh ta cười giải thích: "Là đồ ăn cả, không nặng đâu."

Đồ ăn vặt?

Mạnh Vãn lại gần xem xét cái hộp, trên nhãn cái thùng ghi tên một thương hiệu đồ ăn vặt vô cùng nổi tiếng. Thời còn đi học cô và mấy bạn toàn mua đồ ăn ở đây. Nhưng so với đồ ăn vặt thì cô vẫn thích hoa quả hơn.

Mạnh Vãn kí tên giúp Lục Triều Thanh, ôm hai thùng một lớn một nhỏ lên tầng. Tuy đồ không hề nặng nhưng nghĩ đến việc dạo này mình hay giúp anh việc nọ việc kia, cô cảm thấy thiên chức làm mẹ của mình trỗi dậy.

Đến tầng mười sáu, Mạnh Vãn qua gõ cửa nhà Lục Triều Thanh. Vừa nãy hai người đi cùng nhau nên cô biết anh đang ở nhà.

Mạnh Vãn đứng đợi mãi vẫn chẳng có ai ra mở cửa. Cô nghĩ anh đi ngủ rồi, đang định về nhà thì cửa bật mở. Mạnh Vãn vừa ngẩng đầu liền thấy một Lục Triều Thanh vừa mới tắm xong. Bởi vì anh ra vội nên trên tóc vẫn còn đọng nước, gương mặt đẹp trai hơi ửng đỏ.

Tuy đây không phải lần đầu tiên Mạnh Vãn nhìn thấy dáng vẻ anh sau khi tắm, nhưng cô vẫn bị ngu người một lúc.

Lục Triều Thanh vừa lúc nhìn thấy thùng chuyển phát nhanh trên tay cô.

Mạnh Vãn vội vàng đưa đồ cho anh: "Đồ của anh ship cùng với đồ của tôi."

"Cảm ơn." Lục Triều Thanh nhận thùng đồ, trước lúc đóng cửa, anh nghĩ ngợi gì đó rồi hỏi Mạnh Vãn: "Em muốn ăn không?"

Mạnh Vãn lắc đầu, xoay người về nhà.

Buổi tối sinh viên Chu Dương đến chơi nhà anh họ. Sinh viên mới của đại học Z đang phải tập quân sự nên da cậu cũng đen đi một tông, tới đây liền thấy anh họ có làn da trắng nõn của mình đang ăn vặt, trong lòng cậu càng bấp bênh. Sau khi tắm xong, Chu Dương cướp một gói đồ ăn vặt, ung dung ngồi trên sô pha hỏi Lục Triều Thanh: "Dạo này anh với chị Vãn Vãn có tiến triển gì không?"

Lục Triều Thanh liền nhớ tới bữa lẩu trưa nay của mình và cô, khẽ gật đầu. Thêm nữa bữa lẩu này có bởi vì anh đi mua xe, mà mua xe chính là ý kiến của Chu Dương, nên anh nhìn cậu ta cũng thuận mắt hơn nhiều, không so đo cậu ta đang cướp đồ ăn vặt của mình.

Chu Dương đâu biết rằng cái tiến triển mà anh nói thật ra chỉ là một bữa cơm sau khi mua xe. Cậu không thấy khả quan cho lắm.

Cậu nhìn chằm chằm vào ông anh họ đang ngồi trên sô pha, nghĩ thầm đến cả màn soái ca richkid cũng diễn rồi, cậu thừa nhận là tính cách anh họ không thể sửa được, vậy còn thiếu gì nữa nhỉ?

Sau đó, Chu Dương đành lấy những ngày tập luyện gian khổ, những bạn cùng phòng ngày đêm rèn luyện cơ bắp làm niềm an ủi.

Cậu quan sát anh họ từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi: "Anh có cơ bụng không? Em đã nói với anh rồi, con gái đều thích trai đẹp, mà trai đẹp có cơ bụng sáu múi lại càng thích. Cũng giống như đàn ông đều thích phụ nữ chân dài ngực bự ấy. Nếu anh mà có cơ bụng tám múi, đảm bảo chị Vãn Vãn sẽ nhìn anh bằng con mắt khác."

Đương nhiên Lục Triều Thanh biết đàn ông đều bị những phụ nữ dáng đẹp hấp dẫn, đến anh còn thích chân của Mạnh Vãn kìa. Nhưng mà, phụ nữ sẽ thích những người đàn ông có cơ bụng sao?

Đợi Chu Dương đi, Lục Triều Thanh liền lên mạng tìm kiếm hình ảnh bán khỏa thân của hai nam diễn viên. Một bên là có cơ bụng sáu múi, một bên là không có. Để xem xét độ ảnh hưởng của hai tấm hình này đối với Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh làm mờ mặt hai nam diễn viên, sau đó gửi hai ảnh cho cô.

Hôm nay Mạnh Vãn không phải đi làm, đang ngồi ở nhà nhìn phim Mỹ thì nghe tiếng báo tin nhắn wechat, cô vừa cầm điện thoại lên liền nhìn thấy Lục Triều Thanh gửi ảnh trai nude cho mình. Mặc dù chỉ có nửa người trên, nhưng bởi vì là Lục Triều Thanh gửi nên cô mới sợ hú hồn, cảm thấy nếu người gửi là bà nội còn không sợ bằng.

Lục Triều Thanh: Em thích loại nào?

Mạnh Vãn: Là sao?

Lục Triêu Thanh: Tôi muốn biết yêu cầu của em về ngoại hình của bạn trai.

Mạnh Vãn suýt té xỉu!

Xỉu xong, cô nhìn hai tấm hình kia một lần nữa. Nói sao giờ nhỉ, nhìn bên ngoài Lục Triều Thanh trông cao cao gầy gầy, nhưng không biết được dưới lớp quần áo kia có này nọ hay không. Mạnh Vãn đầy cảnh giác hỏi trước: Anh thuộc loại nào?

Người máy rất thành thật: Tấm đầu tiên.

Mạnh Vãn đã hiểu, trả lời ngay tức khắc: Tôi thích đàn ông có cơ bụng cơ.

Cô nghĩ trả lời như vậy có thể đả kích tới sự nhiệt tình theo đuổi của Lục Triều Thanh, ai dè Lục Triều Thanh không phải là người bình thường: Được, tôi sẽ đăng kí lớp tập thể hình.

Mạnh Vãn:...

Kệ anh ta đi!

Lục Triều Thanh là kiểu người có kế hoạch rõ ràng. Vì đã quyết định sẽ tập để có cơ bụng nên anh thật sự đã đi đăng kí lớp tập thể hình. Một tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng. Vả lại sáng nào anh cũng chạy bộ 2000 mét quanh đại học Z.

Giáo sư Cao đã phát hiện ra sự thay đổi của Lục Triều Thanh. Trước kia anh ta thấy Lục Triều Thanh có vẻ là một trạch nam lười vận động.

"Sao tự nhiên cậu lại đi tập thể hình?" Trên đường đi ăn trưa, giáo sư Cao tò mò hỏi. Lưu Niệm còn phải đi làm, anh ta cũng không thể hằng ngày đều đưa cô đến đại học Z để hú hí. Vậy nên phần lớn thời gian đều phải ở cùng với Lục Triều Thanh.

Chuyện Lục Triều Thanh theo đuổi Mạnh Vãn cũng không phải bí mật gì. Hơn nữa giáo sư Cao còn mấy lần trêu Lục Triều Thanh nên anh nghĩ mình không cần giấu diếm: "Mạnh Vãn nói cô ấy thích đàn ông có cơ bụng."

Giáo sư Cao trợn mắt há mồm: "Cậu theo đuổi cô ấy à?"

Lục Triều Thanh: "Không có."

Giáo sư Cao càng nghĩ càng thấy kì cục: "Vậy tại sao cậu biết cô ấy thích gì?" Anh ta còn tưởng Mạnh Vãn đã đồng ý với Lục Triều Thanh, sau đó bắt bạn trai đi tập gym. Giống như Lưu Niệm từng ghét bỏ thân hình của anh vậy. May là Lưu Niệm chỉ ghét thân hình của anh chứ không bắt anh đi tập gym. Điều này khiến giáo sư Cao vui mừng khôn xiết, tập gym quá khổ sở, với mấy hoạt động thể dục thể thao thì xin thứ lỗi cho kẻ bất tài là anh.

Lục Triều Thanh: "Tôi hỏi cô ấy rồi."

Giáo sư Cao im lặng gặm đùi gà. Được lắm, thủ đoạn tán gái của anh còn kém Lục Triều Thanh ở một chỗ đó là lúc anh thích Mạnh Vãn, căn bản là không dám mở miệng nói chuyện.

Kiên trì tập luyện hai tuần, Lục Triều Thanh cảm thấy cơ thể mình có những biến đổi rõ rệt, nhanh nhất là phần cánh tay có thể nhìn thấy cơ bắp, còn cơ bụng vẫn đang trong giai đoạn hình thành. Buổi tối tới tiệm mì đón Mạnh Vãn, anh còn mặc một chiếc áo ngắn tay.

Tiểu Diệp để ý cánh tay đã có cơ bắp của anh, vụng trộm chỉ cho Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn không để ý.

Gần chín giờ, khi hai người đi cùng nhau về chung cư, Mạnh Vãn mới len lén liếc nhìn cánh tay của anh. Có cơ bắp thật kìa.

"Gần đây anh đi tập thể hình à?" Mạnh Vãn lưỡng lự hỏi, cô nghĩ mấy lời hôm trước nói với anh cũng chỉ là tùy tiện mà thôi. Có năm cô cũng đi tập gym như ai, nhưng chỉ duy trì được đúng một tuần, bây giờ nghĩ đã thấy ngại.

Lục Triều Thanh gật đầu: "Chạy bộ buổi sáng, tập gym vô cùng có hiệu quả đấy, còn khiến cho tinh thần sảng khoái hơn, em có muốn tập cùng không? Tôi thấy phòng tập có khá nhiều con gái."

Ngay cả nói Mạnh Vãn cũng không có hứng thú.

Kết thúc chủ đề này, Lục Triều Thanh lại rơi vào im lặng.

Trong lòng Mạnh Vãn cũng thấy là lạ. Mỗi năm có biết bao nhiêu đàn ông theo đuổi cô, người cao gầy cũng có, đẹp trai cơ bắp cũng không thiếu, nhưng Lục Triều Thanh là người đầu tiên vì cô mà đi tập thể hình, hơn nữa con kiên trì được.

Lục Triều Thanh có cơ bụng ư?

Mạnh Vãn không tưởng tượng ra được.

Cô không đi tập thể hình, Chu Dương đi theo anh họ một lần, sau đó lén chụp ảnh anh họ vạm vỡ lúc vừa tắm xong, lại lén lút gửi cho Mạnh Vãn.

Trong tấm ảnh, Lục Triều Thanh chỉ mặc một chiếc quần thể thao ngắn, lộ ra nửa thân trên vai rộng eo thon, đôi chân dài phía dưới nhờ chăm chỉ tập thể hình nên cũng có cơ bắp vô cùng cân xứng chứ không hầm hố, có cảm giác quyến rũ như cầu thủ bóng đá ấy. Thân hình này đặt giữa những người gầy gò và vạm vỡ xung quanh, dù chỉ là bóng lưng thôi cũng khiến chị em xịt máu mũi.

Mạnh Vãn không kiềm chế được hỏi Chu Dương: Đây là giáo sư Lục á?

Chu Dương: Không thể nào thật hơn! Chị Vãn Vãn thấy thế nào? Em nói rồi hôm nay có mấy đứa con gái mon men đến bắt chuyện với anh ấy rồi đó, chị đừng trách em không cảnh báo trước nha.

Mạnh Vãn gửi một icon khinh thường.

Mặc dù bên ngoài nói thế nhưng đến đêm Mạnh Vãn vẫn lôi bức hình đó ra ngắm.

Cuối tháng chín, Giang Thành chịu ảnh hưởng của bão, trời mưa tầm tã suốt mấy ngày.

Hơn tám giờ tối, Mạnh Vãn đang nói chuyện phiếm cùng mấy nhân viên thì Lục Triều Thanh gọi điện đến, gọi cô đến thư viện đại học Z để đón anh!

Mạnh Vãn không thể tin vào tai mình: "Anh không mang ô?"

Lục Triều Thanh: "Tôi để ô ở bên ngoài bị người ta lấy mất rồi."

Tốt thôi, lúc đi học Mạnh Vãn cũng từng bị như vậy rồi. Bất kể trường nào thì cũng có một số kiểu người tiện tay lấy ô của người khác.

Nghĩ Lục Triêu Thanh không có người bạn nào khác, Mạnh Vãn lại mềm lòng đi đón anh.

Mưa to như trút nước, đại học Z vắng tanh, chỉ có vài người che ô qua lại. Một lần nữa Mạnh Vãn lại chê cười Lục Triều Thanh, để đối tượng theo đuổi của mình mang ô hộ. Đàn ông như thế có cơ bụng để làm gì? Để trang trí à? Một chút khí phách đàn ông cũng chả có.

Họa vô đơn chí chính là, Mạnh Vãn đến gần thư viện mới phát hiện phía trước có một vũng nước, có học sinh từ đối diện đi tới, ống quần xắn lên thật cao có thể thấy đầu gối. Trời vừa mưa vừa lạnh, Mạnh Vãn mặc một cái quần lửng đứng tần ngần trước vũng nước ngập, sau khi xác định không có đường vòng nào khác mới cắn răng xắn quần.

Cô tự nhận mình là một đóa hoa đẹp, vì cái lí gì mà trở thành bảo mẫu của Lục Triều Thanh cơ chứ!

Đi qua được vũng nước ngập, Mạnh Vãn run lẩy bẩy, đi nhanh về phía thư viện.

Hầu như học sinh đều mang theo ô, có mấy người không mang không biết có phải cũng bị trộm ô hay không, đứng cùng Lục Triều Thanh ở chỗ chờ ngoài thư viện.

Ngày mưa nên che ô rất thấp, mãi đến khi cô tới trước mặt, nâng cao ô lên, Lục Triều Thanh mới nhìn rõ.

Anh hồ nghi nhìn ống quần xắn cao của cô.

Mạnh Vãn tức giận giải thích: "Phía trước có vũng nước, anh nên xắn quần lên đi."

Lục Triều Thanh hướng mắt nhìn ra phía xa rồi cúi đầu làm theo. Anh đứng thẳng lên cầm lấy ô trong tay Mạnh Vãn.

"Phí đưa ô là một trăm tệ!" Mạnh Vãn đứng dưới tán ô, giọng điệu vô cùng kém.

Một tay anh mở ô, một tay cầm điện thoại chuẩn bị phát lì xì.

Mạnh Vãn càng khinh thường: "Về rồi đưa!" Trời càng lúc càng mưa to nên cô chỉ muốn nhanh vê nhà.

Lục Triều Thanh đành nhét điện thoại vào túi.

Rất nhanh hai người đã đến chỗ vũng nước, mấy cẩu độc thân đều tự mình lội qua, còn có vài cặp tình nhân thì cõng nhau đi.

Lục Triều Thanh thấy vậy liền đưa tay túm lấy Mạnh Vãn đang chuẩn bị lội nước.

Mạnh Vãn khó hiểu quay lại.

Lục Triều Thanh cầm ô, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh, giống như hiệu ứng của phim thần tượng.

"Tôi cõng em." anh nhìn cô nói.

Mồ hôi của Mạnh Vãn rơi như suối, anh ta thật sư coi mình là nam chính phim thần tượng à?

"Dù sao cũng lội một lần rồi, không cần đâu." Mạnh Vãn nhanh chóng quay đầu đi, mất kiên nhẫn nói: "Đi nhanh lên."

Lục Triều Thanh không nghĩ sẽ để cô lội nước.

Anh nhìn sườn mặt kiên cường của cô, rồi bất ngờ ôm chặt lấy hai chân Mạnh Vãn, bế người lên cao!