Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 21: Trong nhà giấu một giáo sư Lục




Editor: Alice

Sau khi giáo sư Lục trẻ tuổi cường tráng tăng tốc liền vượt qua ba người, xếp thứ nhì.

Những sinh viên khoa vật lý đến cổ vũ như vỡ òa trong sung sướng, hằng năm giải đấu chạy cự li 5000 mét, các công nhân viên chức khoa vật lý đều là chạy cho có, rất ít khi có thể giật giải. Nhưng hôm nay có người đạt được giải á quân, đương nhiên phải nhiệt liệt chúc mừng!

Ở cuối đường chạy, Lục Triều Thanh bị các sinh viên vây kín. Anh xuyên qua đám người, vừa điều chỉnh lại hơi thở vừa chạy một vòng quanh khán đài nhưng không thấy bóng dáng của Mạnh Vãn. Nếu không phải do anh vô cùng tự tin vào lí trí của mình, chắc chắn sẽ nghi ngờ vừa rồi não mình thiếu oxi, nhìn thấy cô cũng chỉ là ảo giác.

Lục Triều Thanh gọi điện cho Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn vừa ra khỏi cổng trường, tim đập bùm bùm. Khi nhận được cuộc gọi cô tỏ vẻ bình tĩnh: "Giáo sư Lục?"

Lục Triều Thanh: "Em ở đâu?"

Mạnh Vãn cười nói dối: "Tôi ở tiệm mì."

Lục Triều Thanh cau mày: "Tôi vừa mới thấy em ở đây."

Mạnh Vãn chầm chậm tiến về xe của mình, tiếp tục giả dối: "Anh ở đâu cơ? Còn sớm mà đã tới ăn mì rồi à?"

Lục Triều Thanh nhìn lên loa phát thanh của sân chạy, không thương tiếc vạch trần: "Trong điện thoại của em có tiếng loa của hội thao."

Mạnh Vãn xin đầu hàng!

Cô mở cửa xe, trả lời câu hỏi trước của anh: "Giáo sư Cao nói anh bị lôi đi chạy cự li dài đều do tôi, còn nói nếu tôi không đến là vô lương tâm. Để chứng minh mình có lương tâm, tôi đành phải vượt xa tới một chuyến. Đúng rồi, anh có giải gì không?"

Lục Triều Thanh không thèm vạch trần cái lí do sứt sẹo của cô, vừa đi vừa nói: "Bao giờ tôi có bánh kem đây?"

Mạnh Vãn bĩu môi, ông tướng này quả nhiên chỉ nhớ đến bánh kem.

"Tôi không vướng gì, bao giờ anh rảnh?"

"Một lát nữa là tôi về đến nơi rồi, chiều nay cũng không cần đi dạy."

Thấy vẻ vội vã ăn bánh kem của giáo sư Lục, Mạnh Vãn đành chốt thời gian vào buổi trưa:"Được rồi, anh cứ đi lĩnh thưởng đi, tôi đang lái xe."

Lục Triều Thanh nhắc cô: "Đang lái xe đừng có nghe điện thoại."

Mạnh Vãn ở bên kia ờ một tiếng

Trên đường về, thông báo wechat liên tục vang lên. Cô định vươn tay ra nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Lục Triều Thanh, cô thở dài, tập trung lái xe trước đã. Mạnh Vãn không tới tiệm mì, xe dừng trước cổng chung cư, Mạnh Vãn đi mua nguyên liệu nấu ăn và ít hoa quả. Hôm nay Lục Triều Thanh đạt giải nên cô quyết định đãi anh một chầu cơm trưa đầy đủ dinh dưỡng.

Mạnh Vãn không phải là người chịu khó cho lắm, cô mua một con cá, súp lơ, còn sầu riêng và xoài để làm bánh kem tráng miệng sau bữa cơm.

Mười một giờ, Lục Triều Thanh gõ cửa.

Mạnh Vãn vừa làm cá xong, đeo tạp dề ra mở cửa. Lục Triều Thanh ở bên ngoài chắc là vừa tắm xong, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, mái tóc ẩm ướt hơi rối trông vô cùng tươi trẻ phấn chấn. Anh mặc bộ đồ thể thao ngắn tay, lộ ra cơ bắp rắn rỏi chứ không hề phô trương.

"Anh chạy thứ nhì, quả thực giỏi nha." Mạnh Vãn mời anh vào nhà.

Lục Triêu Thanh ngó tạp dề trên người cô, tò mò hỏi: "Bánh kem làm xong chưa?"

Lúc nào cũng bánh kem, Mạnh Vãn cực kì muốn trét bánh kem lên mặt anh ta!

"Làm xong rồi, tôi để trong tủ lạnh, lát ăn cơm xong rồi ăn." Mạnh Vãn đóng cửa lại, sau đó nhìn bóng lưng cao lớn kia hừ lạnh: "Vì hôm nay anh được giải cao nên miễn cưỡng cho thưởng thức tài nấu nướng của tôi đấy."

Lục Triều Thanh vô ý quay người lại.

Mạnh Vãn hơi chột dạ, chỉ vào TV bảo anh đổi kênh, cô đi nhanh vào phòng bếp, không quên đóng cửa lại.

Lục Triêu Thanh rất muốn tham quan phòng bếp một chút nhưng Mạnh Vãn đóng cửa mất rồi. Anh đành ngồi yên trên sô pha.

Chạy cự li 5000 mét tiêu hao rất nhiều sức lực, lúc này anh mới thực sự được nghỉ ngơi. Anh không muốn xem ti vi, ngồi một lúc rồi nằm ra sô pha, nhắm mắt lại nghe động tĩnh trong phòng bếp. Vừa nằm được năm phút, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, là của Mạnh Vãn, trên màn hình hiện tên "mẹ già".

Lục Triêu Thanh cầm điện thoại vào phòng bếp.

Mạnh Vãn cầm lấy, sau đó ra dấu im lặng với Lục Triều Thanh rồi mới ấn nút nghe.

Mẹ Mạnh: "Con đang ở tiệm à? Mẹ đang ở dưới tầng rồi, con về ăn cơm đi"

Mạnh Vãn như gặp sét đánh: "Sao tự nhiên mẹ lại tới đây?"

Mẹ Mạnh thấy lạ: "Mẹ tới nhà con gái có gì lạ sao?"

Cô còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì điện thoại truyền tới tiếng mở cửa thang máy, mẹ Mạnh nói: "Mẹ tới cửa nhà con rồi nè."

Mạnh Vãn lập tức cúp máy, ngó ra phòng khách rồi nhìn Lục Triều Thanh một cái, trong cái khó ló cái khôn, cô kéo anh đẩy vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ của mình. Mạnh Vãn đứng ở cửa nhỏ giọng nhắc nhở: "Trước khi mẹ tôi rời đi không cho phép anh phát ra bất cứ tiếng động nào, nếu để cho mẹ tôi biết anh đang ở đây thì đời này đừng mơ ăn bánh kem nữa!"

Lục Triều Thanh há miệng muốn nói nhưng Mạnh Vãn đã đóng cửa lại, đi vài bước lại thò đầu vào nhắc nhở: "Điện thoại nhớ để chế độ yên lặng!"

Lục Triều Thanh sờ sờ túi, lấy điện thoại ra tắt chuông.

Mạnh Vãn trở lại phòng khách, mẹ Mạnh cũng vừa lúc đến nơi, hai mẹ con đụng đầu vào nhau. Mẹ Mạnh nhìn tạp dề trên người con gái, sợ ngây người: "Con ở nhà à?"

Mạnh Vãn cười như chưa có gì xảy ra: "À, hôm nay tự dưng con muốn nấu ăn."

Mẹ Mạnh phấn khởi xách túi đồ vào phòng bếp: "Con nấu gì?"

Hôm nay Mạnh Vãn làm cá hấp, rau súp lơ xào. Cơm đã chín còn đồ ăn thì chuẩn bị đổ vào nồi.

Mẹ Mạnh thấy con gái biết nấu ăn, không ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài nữa nên rất vui mừng. Bà vừa mở tủ lạnh vừa cười: "Được rồi con cứ nấu cơm đi, để mẹ dọn phòng cho... Aiza, con còn làm bánh kem nữa à, lâu rồi mẹ không ăn bánh kem đấy. Nhưng mẹ lại mới tăng hai cân, nên ăn hay không ta."

Đối diện với bánh kem thơm nức, mẹ Mạnh vô cùng khó xử.

Lục Triều Thanh đang trốn trong vệ sinh nghe thấy tiếng của mẹ Vãn liền sốt ruột. Không biết bánh kem Mạnh Vãn làm có to không? Lần trước anh đã phải ăn cái miếng bé tí rồi, chẳng lẽ hôm nay lại bị hớt tay trên nữa?

Nhớ tới lời cảnh cáo của Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh không dám liều chết xông ra để rồi hy sinh rất nhiều cái bánh kem sau này nữa.

Mẹ Mạnh vừa nói sẽ dọn phòng giúp Mạnh Vãn nên Lục Triều Thanh xoay người tìm chỗ nào kín đáo để ẩn nấp. Nhà vệ sinh trong phòng ngủ của Mạnh Vãn không lớn cũng không nhỏ, sâu bên trong còn có một cái bồn tắm lớn, bên cạnh là chỗ tắm gội, máy giặt cũng để bên trong, cạnh máy giặt là chậu đựng hai bộ quần áo, phía dưới là chân váy, còn trên cùng là bộ đồ gì đó màu hồng phấn...

Lục Triều Thanh vô thức dời mắt đi.

Trong phòng bếp, Mạnh Vãn vẫn đang vắt óc nghĩ cách ngăn mẹ già dọn dẹp phòng ngủ của cô: "Ấy, mẹ đi xào rau đi để con quét cho, mẹ xào ngon hơn con nhiều ấy!"

Con gái đã buông lời nhờ vả, sao mẹ Mạnh có thể không đáp ứng?

Dụ được mẹ ở lại phòng bếp, Mạnh Vãn chạy vào phòng ngủ thì thầm với Lục Triều Thanh: " Đợi bao giờ tôi với mẹ ở trong bếp một lúc thì anh chạy về nhé."

Mắt Lục Triều Thanh như vô ý lướt qua ngực cô.

Hai người đứng rất gần nhau nên cô có thể thấy anh nhìn mình. Cô sửng sốt, dường như nghĩ ra cái gì nên quay phắt lại nhìn giỏ quần áo trong phòng tắm. Fuck! Tối qua giặt đồ lót quên cất đi rồi!

Cô muốn tìm cái lỗ để chui xuống quá!

"Được rồi, tí nữa tôi đóng cửa bếp một cái là anh chạy đi nhé" Mạnh Vãn nhanh chóng kéo Lục Triều Thanh ra ngoài, ra hiệu cho anh đi theo mình.

"Bánh kem..." anh không nhịn được hỏi.

Mạnh Vãn tức giận: "Mẹ tôi đi rồi sẽ mang cho anh."

Cô rón rén đi dọc theo hành lang, Lục Triều Thanh vẫn theo sát phía sau ghé vào tai cô hỏi nhỏ: "Cho xoài vào chưa?"

Mạnh Vãn muốn chửi thề, xoài, xoài cái đầu anh!

Hai người đi tới rìa hành lang, Mạnh Vãn dặn Lục Triều Thanh chờ ở đây, bao giờ nghe thấy tiếng đóng cửa phòng bếp thì lập tức lao ra.

Lục Triều Thanh ngửi thấy hương cá từ phòng bếp, không muốn đi chút nào.

Mạnh Vãn cười hì hì chạy vào phòng bếp, giả vờ dính lấy mẹ, rồi lẳng lặng đóng cửa lại.

Lục Triều Thanh thấy ám hiệu lập tức chạy đi.

Mạnh Vãn ra ngoài kiểm tra một vòng không thấy Lục Triều Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ngốc chứ mẹ nhà mình không ngốc, nếu để cho bà biết cô mời anh ăn cơm rồi còn thiết đãi bánh kem, chắc chắn bà sẽ biết được ý tứ của cô. Mấy ngày trước cô còn thề chắc chắn rằng sẽ không tiếp tục với Lục Triều Thanh, bảo mẹ không được hiểu lầm, chỉ mấy ngày sau đã tự vả vào mặt mình. Cô thực sự không muốn bị mẹ già lôi ra làm trò cười, chỉ có thể giấu được lúc nào hay lúc ấy.

Nấu cơm xong, mẹ Mạnh nhân lúc bê bát ra ngoài hỏi con gái: "Con với Triều Thanh thế nào rồi?"

Mạnh Vãn cười lạnh: "Đều tại mọi người ban phước nên trước đây con với anh ta còn là hàng xóm, nay đến cả hàng xóm cũng không làm được."

Mẹ Mạnh tiếc đứt ruột.

Mạnh Vãn nhìn đĩa cá vơi dần cũng thầm lặng tiếc thay cho Lục Triều Thanh.

Hai mẹ con chẳng mấy chốc đã xử lý xong hai món mặn và một món canh. Bánh kem cũng không ăn nhiều lắm, mỗi người chỉ ăn một miếng nhỏ nên cái bánh kem to vẫn còn thừa lại ba phần tư.

"Sao con cho lắm xoài thế." Mẹ Mạnh có chút ghét bỏ.

Mạnh Vãn nghĩ thầm, tại mẹ nhìn trúng con rể thích ăn xoài đấy.

Sau bữa ăn, mẹ Mạnh vẫn cương quyết ở lại dọn nhà hộ con gái, lúc cô tiễn mẹ về xong xuôi đã là hơn một giờ.

Cô lấy bánh kem trong tủ lạnh ra, sang gõ cửa nhà Lục Triều Thanh.

Chỉ vài giây sau anh đã xuất hiện ở cửa, bên cạnh còn có Li Hoa. Cửa vừa mở cái đã thấy anh và Li Hoa cùng nhìn chăm chú vào bánh kem trên tay cô. Nhìn thấy bánh kem vẫn còn ba phần tư, hơn nữa còn cho rất nhiều xoài, cái bụng đói nửa ngày nay của Lục Triều Thanh mới hài lòng một chút.

"Không có đồ ăn đâu, anh cứ coi cái này là bữa trưa đi." Mạnh Vãn đưa bánh cho anh.

Lục Triều Thanh nhận bánh kem: "Cảm ơn."

Mạnh Vãn nhìn ra phía sau anh, thật ra cô có chút muốn nhìn Lục Triêu Thanh ăn. Người khô khan như anh không biết lúc ăn bánh kem sẽ như thế nào nhỉ?

Khi Mạnh Vãn đang suy nghĩ có nên lấy Li Hoa ra làm cái cớ để nán lại hay không, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói của Lục Triều Thanh: "Có việc gì nữa không?"

Mạnh Vãn quay ngoắt về, "rầm" một cái đóng cửa lại.

Anh nghi hoặc nhìn cửa nhà đối diện, nhưng hương thơm của bánh kem nhanh chóng dời đi sự chú ý của anh.

Lục Triều Thanh hài lòng về nhà ăn bánh.

Mạnh Vãn cảm thấy tức ngực. Cô vào vệ sinh định đi giặt quần áo.

Cầm món đồ màu hồng phấn trong chậu lên, suy nghĩ của cô lại bắt đầu bay lượn.

Nếu cô chỉ mặc mỗi cái nay đi đưa bánh cho Lục Triều Thanh, anh ấy sẽ nhìn bánh kem hay ngực cô trước?

Ngơ ngẩn một lúc, cô hừ lạnh một cái.

Biểu hiện vừa rồi của Lục Triều Thanh cũng đủ để không cho anh được hưởng cái diễm phúc đó!

Ở sát vách, Lục Triều Thanh giải quyết sạch sẽ ba phần tư cái bánh kem nên bụng no căng rồi. Lúc dọn rác trong phòng bếp, anh nhớ ra phải giặt bộ quần áo thể thao còn vứt trong máy giặt.

Đang phơi quần áo, anh nhìn lướt qua chậu để đồ giặt, bộ đồ lót màu hồng phấn kia của Mạnh Vãn tức khắc xâm nhập vào tâm trí anh.

Trưa ôm đó, giáo sư vật lý mất ngủ.

Lục Triều Thanh nhắn tin cho Mạnh Vãn: Bánh kem rất ngon, cảm ơn em.

Mạnh Vãn đọc tin, nhắn lại bằng icon"Mỉm cười".

Lục Triêu Thanh đang không biết nên nói gì thì nhận được tin nhắn của giáo sư Cao, hỏi anh nhận được phần thưởng gì.

Đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng, thế là anh mặc kệ tin nhắn hỏi thăm của bạn, tiếp tục nói chuyện với Mạnh Vãn: Đại hội thể thao tặng tôi một cái ba lô để leo núi, cuối tuần có muốn đi không?

Mạnh Vãn nhìn màn hình điện thoại, trong lòng có chút ngọt ngào.

Mời leo núi, còn có nghĩa là một lời đề nghị hẹn hò.

Cô ôm gối, lật người qua lại: Sao tôi phải đi leo núi cùng anh?

Lục Triêu Thanh: Leo núi cũng là một loại vận động, có thể rèn luyện cơ thể một cách toàn diện.

Mạnh Vãn:... Được.

Đàn ông theo đuổi cô đuổi đi không hết, sao hết lần này tới lần khác cô chỉ để ý đến một người máy?