Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 7




Editor: Alice

Ngày đầu tiên Mạnh Vãn ở nhà tĩnh dưỡng có thể xem như đã đời, hết xem phim đến ăn vặt cả ngày, ăn no căng bụng rồi lại đi ngủ, chẳng khác nào một con sâu gạo.

Sáu giờ tối, Mạnh Vãn đang chuẩn bị gọi cơm hộp thì nhận được tin nhắn WeChat của Lục Triều Thanh: Cô ăn tối chưa?

Đây không phải là nhắn tin nói chuyện phiếm sao? Mạnh Vãn vô thức nhìn cái avatar nghiêm túc của Lục Triều Thanh. Cái tên luôn từ chối nói chuyện phiếm với cô sao tự nhiên lại gửi tin nhắn nhạt nhẽo thế này?

Mạnh Vãn: Tôi chuẩn bị gọi cơm hộp, có chuyện gì không?

Ở trước cổng đại học Z, giáo sư Cao đang dán sát vào Lục Triều Thanh, thấy Mạnh Vãn trả lời tin nhắn, anh ta vội vàng chỉ điểm: "Hãy nói rằng cậu muốn thăm cô ấy, tìm xung quanh đây có hàng cơm nào ngon thì đi mua mang đến. "

Lục Triều Thanh lười gõ chữ, nhưng lại không muốn dội một xô nước lạnh lên đầu vị đồng nghiệp đang chìm đắm trong tình yêu nên anh dứt khoát đưa điện thoại cho giáo sư Cao.

Giáo sư Cao kích động gõ từng lời vừa mới nghĩ gửi đi, giọng điệu rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức hèn mọn.

Lục Triều Thanh xách một túi hoa quả yên lặng đi trước, không buồn để ý đến đồng nghiệp đang dùng danh nghĩa của anh nhắn linh tinh cái gì.

Mạnh Vãn vô cùng hoài nghi Lục Triều Thanh tự nhiên đối tốt với cô như vậy là có ý gì, trong lòng tràn ngập hoang mang.

Mạnh Vãn: Thôi không cần làm phiền anh đâu, tôi tự gọi cơm hộp là được rồi.

Giáo sư Lục: Không phiền mà, dù sao chúng ta cũnh là hàng xóm, cô bị thương như vậy tôi cũng nên giúp một chút. Tôi đang tiện đường qua tiệm cơm, cô muốn ăn gì cứ nói.

Thấy đối phương quá nhiệt tình, Mạnh không nhịn được hỏi: Giáo sư Lục, anh không sao đấy chứ? Hôm nay anh hơi khác đó.

"Giáo sư Lục" mặt đỏ lên, một lúc sau mới trả lời: Tôi không sao, chỉ là muốn giúp đỡ hàng xóm một chút. Đúng rồi, cô thích ăn món cay Tứ Xuyên đúng không, ở gần chỗ tôi có quán món cay Tứ Xuyên ngon lắm đấy.

Đến nước này Mạnh Vãn cũng đành chịu thua: Được rồi anh giúp tôi mua một phần nhé, làm phiền anh quá giáo sư Lục, anh cũng chưa ăn đúng không, vậy tối nay tôi mời khách, anh cứ tự chọn đồ ăn nhé.

Đọc xong tin nhắn này, giáo sư Cao ôm di động cười ngây ngô, sau đó kéo Lục Triều Thanh vào quán món cay Tứ Xuyên bên trái. Nhìn thực đơn, giáo sư Cao hỏi Lục Triều Thanh: "Cậu biết cô Mạnh thích ăn gì không?"

Lục Triều Thanh lắc đầu.

Giáo sư Cao chọn vài món có vẻ dễ ăn.

Đợi bồi bàn tới ghi món, Lục Triều Thanh dặn: "Ít cay nhé. "

Người phục vụ ghi lại rồi đi.

Giáo sư Cao nghi hoặc hỏi Lục Triều Thanh: "Cậu không ăn được cay à?"

Lục Triều Thanh nhìn anh ta: "Hầu hết người bị thương đều nên kiêng cay."

Giáo sư Cao như bừng tỉnh, chợt thấy hối hận khi chọn quán cay tứ xuyên.

Vì nhà sắp có khách, mặc dù chỉ là hàng xóm nhưng Mạnh Vãn vẫn dọn dẹp đơn giản phòng khách một lần, thay bộ áo ngủ mặc cả ngày thành áo phông quần short vẫn hay mặc.

Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Mạnh Vãn đúng lúc đó nhận được tin nhắn của Lục Triều Thanh: là tôi.

Không hiểu vì sao cô lại thấy hơi sốt ruột, đến giờ cô cũng chưa lý giải được nguyên nhân gì Lục Triều Thanh tự nhiên tốt tính như vậy.

Mạnh Vãn mở cửa, dùng gương mặt tươi cười giống như lúc đón khách ở tiệm mì chào hỏi.

Lục Triều Thanh không biểu cảm đứng ở cửa, trên tay xách theo một túi hoa quả. Giáo sư Cao đứng bên cạnh thấp hơn anh cả một cái đầu, mặt đỏ phừng phừng nhìn Mạnh Vãn, tay xách một túi cơm từ tiệm đồ ăn Tứ Xuyên.

Mạnh Vãn lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

Giáo sư Cao ho khụ khụ vài cái, ý muốn Lục Triều Thanh giải thích giúp anh ta một chút.

Lục Triều Thanh liếc anh ta một cái, nói với Mạnh Vãn: "Giáo sư Cao nghe nói cô bị bệnh nên có lòng mua chút trái cây tới thăm, cơm hộp này cũng là anh ấy trả tiền."

Mặt giáo sư Cao càng ngày càng đỏ, anh ta muốn giải thích uyển chuyển một chút cơ mà!

"Tôi, tôi hôm nay vốn định đi ăn cơm với giáo sư Lục, nhưng cậu ấy nói muốn tới thăm cô. Tôi, tôi thấy thế nên tiện đến cùng. "

Giáo sư cao ngượng ngùng không dám nhìn Mạnh Vãn, cúi đầu nói lí nha lí nhí.

Lục Triều Thanh nhíu mày, lúc này thấy giáo sư Cao đỏ mặt ngại ngùng, anh lờ mờ nhận ra ý tứ của anh ta. Anh yên lặng mím môi.

Mạnh Vãn nghĩ EQ của hai vị giáo sư này chắc là thấp lè tè, thêm nữa cũng mơ hồ đoán được người nhắn tin với mình vừa rồi chính là giáo sư Cao.

Từ lâu cô đã biết giáo sư Cao thích mình. Nhưng cô và anh ta thuộc hai thế giới khác nhau, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể thích anh ta, ấn tượng duy nhất chỉ là cảm thấy vị giáo sư hiền lành khô khan này thỉnh thoảng hay ngượng ngùng rất đáng yêu. Vậy nên hôm nay cô cũng không ngại cho anh ta ăn ké. Đau đầu nhất bây giờ là cô không biết nên từ chối thế nào để đỡ làm tổn thương đến vị giáo sư đơn thuần này. Người ta chưa bày tỏ gì mà cô đã đâm cho một dao thì thật không nỡ.

"Cảm ơn hai anh nhé, mau vào nhà thôi. " Mạnh Vãn cười nói.

Lục Triều Thanh và giáo sư Cao một trước một sau đi vào.

Mạnh Vãn nhìn thấy trên tay giáo sư Cao có rất nhiều hộp cơm liền giật mình: "Có phải gọi quá nhiều đồ rồi không?"

Giáo sư Cao cà lăm: "Không sao đâu, tôi, chúng tôi có thể ăn hết mà."

Mạnh Vãn tươi cười nhận cơm hộp từ tay anh ta, cô đang định mang vào bếp bày ra bàn ăn, giáo sư Cao đã liếc mắt thấy cái chân bị thương của cô, vội vàng ngăn lại: "Cô không cần đứng dậy, để tôi làm được rồi." Nói xong, anh ta cầm túi cơm chạy trối chết vào phòng bếp.

Mạnh Vãn bất đắc dĩ nhìn Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh xách hoa quả vào bếp, sau đó cùng giáo sư Cao dọn bàn ăn.

Hai người đàn ông, một người ít lời, một người vì quá căng thẳng nên không biết nói gì, Mạnh Vãn cũng thấy xấu hổ, đứng bên cạnh cố tìm chuyện để nói: "Tôi nhớ giáo Sư Cao hay phải tăng ca lắm mà? Hôm nay anh không phải ở lại sao? "

Đằng sau gọng kính, đôi mắt giáo sư Cao như phun ra bong bóng hồng, Mạnh Vãn cũng biết anh hay tăng ca ư?

Anh ta lấy hết can đảm liếc nhìn Mạnh Vãn, đẩy gọng kính nói: "Công việc hôm nay kết thúc sớm, chân, chân cô bị thương thế nào?"

Mạnh Vãn cười: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Giáo sư Cao bị gương mặt tươi cười của cô làm cho loá mắt, anh ta một lần nữa cúi gằm mặt xuống, cảm thấy cô Mạnh lúc không mặc đồng phục càng xinh đẹp.

Cơm trưa có tổng cộng năm món mặn, một món canh, Mạnh Vãn nhìn qua hoá đơn trong túi nilon liền lấy ra xem, sau đó lấy tiền trong ví ra kiên nhẫn muốn trả cho giáo sư Cao:"Đã nói là cơm tối nay để tôi mời mà!"

Giáo sư Cao đỏ mặt từ chối, Mạnh Vãn giả vờ giận dỗi bỏ ra phòng khách: "Anh không nhận thì tôi không ăn đâu."

Giáo sư Cao cuống lên, anh phải làm gì bây giờ?

Anh ta đưa mắt cầu cứu Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh đang đói bụng chỉ muốn mau ăn cơm nên nói giáo sư Cao nhận tiền.

Một người không thể nào đấu lại với hai người nên giáo sư Cao đành cầm tiền trên bàn cất vào ví.

Mạnh Vãn đổi giận thành cười, ngồi xuống đối diện hai người.

Không khí trên bàn ăn lại rơi vào lúng túng, Mạnh Vãn quan sát giáo sư Cao, nghĩ tới hằng ngày anh ta đều không quản gió mưa đến ủng hộ tiệm mì, trong lòng đã có tính toán. Nếu không có bữa cơm này, cô với giáo sư Cao chỉ đơn giản là quan hệ chủ khách, nhưng bây giờ cũng coi như là bạn bè rồi.

"Giáo sư Cao năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?" Mạnh Vãn chủ động bắt chuyện với giáo sư Cao.

Giáo sư Cao buông đũa, ngoan ngoãn trả lời: "Năm nay ba mươi hai, cô Mạnh có chuyện gì không?"

Mạnh Vãn cười nhìn qua Lục Triều Thanh, hâm mộ nói: "Đúng thật là thiên tài chỉ làm bạn với thiên tài, giáo sư Cao trẻ tuổi lại giỏi giang như vậy, chắc là được nhiều con gái thích lắm! "

Giáo sư Cao mặt ửng đỏ, đẩy gọng kính: "Tôi ra ngoài chỉ làm người ta mất mặt, không giống như Tiểu Lục người gặp người thích."

Lục Triều Thanh không có ý kiến gì.

Mạnh Vãn ngược lại cảm thấy Lục Triều Thanh còn khiến người ta mất mặt hơn giáo sư Cao, anh ta có nhiều người thích như vậy chẳng qua vì cái mã đẹp trai thôi. Lại nói tới giáo sư Cao cao 1m75, ở phía Nam có thể coi là trung bình, vẻ ngoài trắng trẻo tuấn tú, trong trường cũng có nhiều người theo đuổi, đúng ra là không cần sợ không có bạn gái chứ.

"Giáo sư Cao có bạn gái chưa?" Mạnh Vãn thăm dò cười hỏi.

Giáo sư Cao đỏ mặt lắc đầu.

Mạnh Vãn nghĩ tới đám bạn độc thân của mình, nhiệt tình nói: " Vậy tôi làm mối giúp anh vài người nhé, giáo sư Cao thích kiểu con gái như thế nào?"

Giáo sư Cao nghe xong, tâm trạng đang lâng lâng lập tức không cánh mà bay, dư vị cay của món tứ xuyên trong miệng cũng biến thành vị đắng.

Mạnh Vãn có chút không đành lòng, nhưng cô nghĩ nếu không thích một người thì không nên cho người đó hy vọng nữa.

Lục Triều Thanh nhìn hai người một lát, yên lặng ăn cơm.

Trong lòng giáo sư Cao vô cùng đau đớn, nhưng Mạnh Vãn còn đang đợi anh trả lời, anh ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Công việc của tôi cũng khá bận rộn, tính cách cũng khô khan, sợ rằng bạn của cô sẽ không thích tôi đâu. "

Mạnh Vãn cổ vũ anh ta: "Không thử làm sao anh biết được chứ, thế này đi, bây giờ chúng ta thêm bạn WeChat, nếu tôi thấy có ai hợp với anh sẽ giới thiệu hai người với nhau."

Giáo sư Cao lòng đầy chua xót gật đầu, thêm wechat của Mạnh Vãn.

Để tỏ ra mình không cố ý giới thiệu cho giáo sư Cao, Mạnh Vãn nhìn sang Lục Triều Thanh: "Giáo sư Lục thì sao, có muốn tôi giới thiệu cho anh không?"

Lục Triều Thanh từ chối luôn: "Không cần đâu, tôi tạm thời không có ý định yêu đương."

Mạnh Vãn thuận miệng hỏi một câu: "Vậy giáo sư Lục thích con gái thế nào?"

Lục Triều Thanh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này vài giây, đưa ra hai tiêu chuẩn kén vợ: " yên lặng, biết nấu cơm."

Mẹ già nhà anh cũng yên lặng đó, nhưng lại không biết nấu cơm, dì Mạnh tuy biết nấu cơm, nhưng lại quá ồn ào.

Mạnh Vãn chỉ tùy tiện hỏi nên nghe tai này lọt tai kia, căn bản là không để tiêu chuẩn lấy vợ của anh vào đầu.

Ăn cơm xong, giáo sư Cao tranh việc dọn bát đũa.

"Tôi đi rửa hoa quả." Mạnh Vãn khách khí nói.

Tâm trạng giáo sư Cao đang rất tệ, anh ta không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, ủ rũ ngăn lại: "Không cần phiền cô đâu, bây giờ tôi có việc đột xuất phải về văn phòng một chuyến."

Mạnh Vãn không giữ anh ta nữa.

Cô tiễn hai vị giáo sư ra cửa.

Vừa đặt mông xuống ghế sô pha thì lại có người gõ cửa, là Lục Triều Thanh.

Mạnh Vãn ngó vào thang máy, nghi hoặc nhìn anh: "Anh không phải về đại học Z à?"

Lục Triều Thanh ừ một tiếng, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Giáo sư Cao thích cô, cô có cảm giác gì với anh ấy không?"

Mạnh Vãn không quen kiểu kiểu nói trực tiếp như vậy, nhìn thang máy hỏi: "Anh ấy nhờ anh hỏi tôi?"

Lục Triều Thanh: "Tự tôi muốn biết, nếu cô không thích anh ta thì không cần giới thiệu người khác cho anh ta, như vậy sẽ chỉ làm anh ta thêm khổ sở."

Thấy anh làm bộ giáo huấn người khác, Mạnh Vãn cố gắng ngăn mình không nổi giận, tĩnh tâm lại nói: "Tôi không thích anh ấy nhưng giáo sư Cao chắc chắn sẽ có tình yêu của riêng mình, sao anh có thể chắc chắn anh ấy sẽ không thích người tôi giới thiệu? Hiện giáo sư Cao thích tôi nhưng cũng không có nghĩa là tương lai anh ấy sẽ không thích ai khác."

Lục Triều Thanh mím môi: "Tình cảm con người không thể thay đổi nhanh như vậy."

Mạnh Vãn nhướng mày: "Sao nào, giáo sư Lục hôm nay có hứng thú bàn luận về chuyện tình cảm à?"

Thật buồn cười, một lời giáo sư Cao cũng chưa từng nói với cô, tình cảm có thể sâu đậm tới mức nào? Trong tình huống này chỉ cần một người con gái khác xuất hiện, người đàn ông sẽ mau chóng quên đi người cũ, giống như các nam sinh theo đuổi cô thời đại học, phần lớn người bị cô từ chối đều nhanh chóng tìm được bạn gái mới.

Mạnh Vãn chưa yêu ai bao giờ nhưng cô lại có kinh nghiệm bị theo đuổi rất phong phú. Lúc trước cô chỉ đứng một bên nhìn đám bạn bè yêu đương thôi đã học được rất nhiều rồi. Lục Triều Thanh cả ngày vùi mặt vào nghiên cứu sao có thể đọ với cô chứ?

Mạnh Vãn thấy vẻ mặt Lục Triều Thanh vẫn không phục, cô chỉ cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của anh nói: "Thế này đi, chúng ta đánh cược trước cuối năm tôi có thể giúp giáo sư Cao thoát kiếp FA. Tôi thắng, anh phải đến tiệm mì bưng bê một tuần, còn nếu anh thắng......"

"Nếu tôi thắng, cô phải mua cơm hộp mang cho tôi đúng một tuần." Lục Triều Thanh hờ hững đáp trả.

Mạnh Vãn nhún vai, tưởng gì chứ đưa cơm hộp là chuyện nhỏ, cô đã sớm quen thuộc rồi.

"Được, thành giao! "

Tác giả có lời muốn nói: Hahaha, các bạn đoán ai sẽ thắng? Hoặc các bạn hy vọng ai là người thắng?