Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 102




“Hứa Hạc, em có thể không làm ở quán bar nữa không?”

Phát trực tiếp Vương Tu còn có thể tiếp thu, tuy khó chịu vì nhìn thấy Hứa Hạc ở phòng phát sóng bị người ta đùa giỡn, nhưng tốt xấu gì cũng không sờ được.

Các cô chỉ có thể nhìn, dùng ngôn ngữ đùa giỡn, hơn nữa phần lớn là nữ, Hứa Hạc đâu có thích nữ.

Nhưng ở quán bar thì không giống, Hứa Hạc yếu như vậy, người ở quán bar lẫn lộn, nhỡ đột nhiên có tên lưu manh nào thích cậu, không nói hai lời khiêng đi, đè ở góc thì làm sao bây giờ?

Chỉ sợ Hứa Hạc ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.

Không nói người khác, nếu Vương Tu nghiêm túc lên cũng có thể cưỡng chế trói cậu lại, làm một đêm cũng không ai biết.

Sao Hứa Hạc không biết thế nào là nguy hiểm vậy?

“Làm sao vậy?” Ngày thường không phải rất tốt sao?

“Không sao cả.” Nếu hắn nói nhìn thấy người khác chạm vào Hứa Hạc nên không vui, Hứa Hạc nhất định lại cảm thấy hắn lắm chuyện.

“Chỉ là không thích em làm ở quán bar, quá nguy hiểm, đặc biệt là sau khi uống say, em xem tin tức chưa? Khắp nơi toàn là nam nữ xinh đẹp sau khi uống say bị người ta mang đi.”

Hứa Hạc cười ha ha, “Yên tâm đi, uống say thì em không trở lại.”

“Cũng không được.” Vương Tu còn băn khoăn, “Quán bar loạn như vậy, nhỡ có người hạ thuốc thì sao?”

Hứa Hạc vỗ đầu hắn, “Nghĩ nhiều rồi, quán bar phòng nào cũng có nút khẩn cấp, bên ngoài có bảo vệ, thấy không ổn sẽ ngăn lại, chuyện anh nghĩ tuyệt đối không phát sinh.”

“Nhỡ em uống xong phát ngốc, không có thời gian ấn nút khẩn cấp thì sao?”

“Nhỡ bảo vệ bị thu mua?”

“Nhỡ em bị người khác hãm hại?”

Vương Tu nói vài cái ‘nhỡ’.

“Đấy chỉ là nhỡ thôi.” Hứa Hạc không cho là đúng, “Anh không thể mong em tốt chút sao?”

Vương Tu ấm ức, “Không phải anh lo lắng sao?”

Hứa Hạc ấn trán hắn, “Biết rồi, em sẽ cẩn thận, thấy không ổn sẽ gọi điện thoại cho anh ngay, để anh tới cứu.”

Đáp án này không giống đáp án mà Vương Tu muốn, “Hứa Hạc, anh không thiếu tiền, hoàn toàn có thể nuôi em, nợ kia của em anh cũng……”

Hắn ý thức được mình lỡ miệng, đột nhiên dừng lại.

“Hả?” Hứa Hạc giữ mặt hắn, “Anh cũng cái gì?”

“Không sao.” Vương Tu kiên trì không nói.

“Anh không nói đúng không?” Hứa Hạc đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn lên xuống giường.

Vương Tu vội giữ chặt cậu, “Anh trả thay em còn hơn một nửa.”

Nhà cậu thật sự nợ quá nhiều tiền, mấy năm nay Vương Tu ăn mặc cần kiệm cũng mới trả được còn hơn một nửa, phần dư lại không tốn mấy năm thì không trả xong được.

Đời trước hắn bán công ty mới miễn cưỡng lấp được cái lỗ hổng này.

Chỉ có thể nói Hứa gia lúc cường thịnh thật sự quá lớn, giống như trường thành, kiên cố như vậy ai cũng không nghĩ nó sẽ sập ầm ầm.

Hứa Hạc ngừng lại, “Không phải đã bảo anh từ từ đợi em sao?”

“Anh không chờ nổi!” Nhiều tiền như vậy, dù cả nhà Hứa Hạc, lại có gia tộc với bà ngoại ông ngoại hỗ trợ, ít nhất cũng phải vài chục năm, khi đó hoa cúc cũng héo rồi.

Hứa gia là gia tộc lớn, Hứa Tâm Viễn đổ, không phải toàn bộ Hứa đại gia tộc.

Dựa theo tập tục Trung Quốc, đàn ông trưởng thành có gia đình cần tách ra riêng, cho nên khi nhà Hứa Hạc phá sản, Hứa đại gia tộc chỉ thương gân động cốt, chiến lực trên thương trường yếu đi chút nhưng vẫn giữ được thế chân vạc.

Chỉ là tự thân khó bảo toàn, không thể chú ý bọn họ, hoặc cũng có thể là không muốn hỗ trợ.

Sau khi tách riêng đã là hai gia đình, tình nghĩa anh em càng mỏng hơn, bo bo giữ mình cũng có thể lý giải.

Tình thân trong hào môn không bằng gia đình bình thường, bởi vì bọn họ từ nhỏ đã phải tranh đoạt.

Anh chị em thật ra chính là đối thủ cạnh tranh, sau khi ba Hứa phá sản, anh chị em không những không hỗ trợ mà còn tới châm chọc mỉa mai, đây cũng là nguyên nhân ba Hứa Hạc lựa chọn dọn khỏi nhà cũ, ở một mình.

Bối cảnh của mẹ cậu cũng không bình thường, cho nên tuy thiếu nợ nhưng không có ai dám tới cửa gây chuyện.

Nếu dám làm loạn, bọn họ có khả năng sẽ đồng thời đắc tội hai gia tộc lớn, một là Hứa gia, một là Trương gia.

Lúc ba cậu phá sản trừ ông bà nội Hứa âm thầm trợ giúp thì những người khác đều là quét tuyết trước cửa, dù sao khoản nợ quá lớn, Hứa gia lại không bằng trước kia, có lòng không có sức.

Ông bà ngoại cậu cảm thấy mẹ cậu còn trẻ, ba cậu không biết cố gắng làm mẹ cậu phải chịu khổ, cho nên tích cực muốn hai người họ ly hôn, để mẹ cậu tái hôn gả người tốt hơn.

Mỗi năm ba cậu đến thăm ông bà ngoại đều rất lúng túng, thông thường đều là Hứa Hạc với Hứa Na đi.

Nhưng Hứa Hạc biết đấy chỉ là lời nói khi tức giận, bởi vì ông bà ngoại rất thương cậu với Hứa Na, sẽ không thật sự bắt ba mẹ ly hôn, chỉ là muốn gây áp lực cho ba cậu.

—————————————————-

Hứa Hạc nhíu mày, “Không thể kiên nhẫn thêm chút sao?”

Cậu nghĩ hiện giờ hai người họ còn trẻ, chờ thêm tám năm mười năm, chờ cậu trả nợ xong sẽ nói chuyện yêu đương thật tốt.

“Không thể!” Vương Tu đột nhiên dùng sức ôm chặt Hứa Hạc trong lòng ngực, “Một ngày một giây anh cũng không muốn chờ, muốn em ngay bây giờ!”

Hứa Hạc bị hắn siết không thở nổi, “Không phải em vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?”

Vương Tu ôm càng chặt, “Chưa đủ, anh muốn nhiều hơn.”

Hắn muốn chiếm cả hiện tại và tương lai của Hứa Hạc, mỗi phút mỗi giây, không cho người khác chiếm được chút nào, còn muốn vùi trong thân thể Hứa Hạc, vĩnh viễn trói buộc với nhau.

Hứa Hạc không hề hiểu hắn, cũng không biết tình yêu của hắn sâu bao nhiêu, mãnh liệt nhường nào.

Hận không thể chiếm Hứa Hạc cho riêng mình, quần áo, trang sức hay thân thể đều chỉ cho mình hắn nhìn.

Lúc nào cũng nghĩ làm thế nào đẩy ngã Hứa Hạc, đời trước cũng thế, đời này cũng vậy, đổi biện pháp muốn lột sạch Hứa Hạc, thăm dò từng chỗ trên người cậu, càng giấu hắn càng muốn xem.

Nếu để Hứa Hạc biết dù một phần nhỏ dục vọng của hắn cũng sẽ bị dọa lập tức chia tay.

Thật ra Hứa Hạc bây giờ đã có áp lực rồi, Vương Tu nói muốn nhiều hơn không phải cậu không nghe ra hàm nghĩa.

Nhưng hai người mới chỉ hôn miệng Vương Tu đã suýt làm chậu tắc thở, nếu để hắn làm nhiều hơn, cả đêm có thể ngỏm củ tỏi luôn.

Cậu nâng tay nắm lấy Vương Tu, “Cho em chút thời gian được không?”

“Không được.” Vương Tu từ chối không chút do dự, “Em còn muốn anh chờ bao lâu? Một năm? Năm năm? Hay mười năm?”

Việc này đúng là không xác định được, có Vương Tu hỗ trợ ít nhất cũng phải nhiều năm mới trả hết nợ, nếu hắn không hỗ trợ thì ít nhất cũng phải vài chục năm.

Vương Tu không giống người khác, người khác hỗ trợ sẽ giữ lại cho mình hơn phân nửa, chỉ lấy một nửa ra giúp, nhưng Vương Tu không hề giữ lại, có bao nhiêu cho bấy nhiêu.

“Hứa Hạc, tiền có thể kiếm, em mới là trân quý, cho nên không cần dùng tiền để so sánh.” Ở trong lòng hắn tiền là thứ không đáng giá nhất, Hứa Hạc mới đáng giá nhất.

Hắn nguyện ý đổi toàn bộ tài sản để lấy Hứa Hạc, đương nhiên là nếu Hứa Hạc đồng ý, mấu chốt là Hứa Hạc không muốn.

Cậu còn chưa tới đường cùng, tuy áp lực lớn nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cả nhà đều có tiền lương, còn có ông bà nội ngoại hỗ trợ, số nợ này đối nhà bọn họ giống như tiền mua nhà trả góp, mỗi tháng trả một chút, hoàn toàn nằm trong phạm vi năng lực.

“Nói sao anh cũng là bạn trai em, để anh nỗ lực.”

Điều kiện của Hứa Hạc không kém, dù thiếu tiền nhưng vẫn được rất nhiều người thích, Vương Tu cho cậu tiền chính là ra tay trước chiếm lợi thế.

Như vậy về sau hai người bọn họ náo loạn, ít nhất còn có tiền ràng buộc, Hứa Hạc muốn chia tay cũng sẽ băn khoăn.

Hứa Hạc cũng suy xét tới điểm này, cho nên không muốn nhận lòng tốt của hắn, nhưng cậu càng như vậy Vương Tu càng lo lắng, Hứa Hạc đã chuẩn bị tốt muốn chia tay, sao có thể không lo lắng?

Cậu càng muốn phân chia rõ ràng, Vương Tu càng muốn trộn lẫn, để cậu không trả được.

Không chỉ nợ tiền mà còn nợ nhân tình, nợ tình cảm, dù sao mặc kệ nợ cái gì cũng khiến Hứa Hạc không thể rời khỏi hắn.

Hứa Hạc mềm giọng, “Vương Tu Tu, anh thích con người em hay là thân thể?”

“Đương nhiên là người.” Vương Tu không nghĩ ngợi đã trả lời.

Đây cũng đáp án trong lòng hắn, nếu chỉ thích thân thể cũng không cần tốn công như vậy, trực tiếp đập tiền, ngầm phá đổ Hứa gia, ép Hứa gia còn không tiền, đến lúc đó dù có bối cảnh thâm hậu cũng vô dụng, người ta vẫn sẽ đến đòi tiền.

Lúc này hắn lại đứng ra bao nuôi Hứa Hạc, Hứa Hạc vì người nhà khẳng định sẽ đồng ý.

Nhưng cố tình hắn lại thích con người Hứa Hạc, cả linh hồn và thân thể, thiếu một thứ cũng không được, cho nên không chỉ không thể quấy rối mà còn phải hao hết tâm tư hỗ trợ.

“Nếu thích em thì phải nghe em, tôn trọng lựa chọn của em, em muốn anh về sau đừng nhúng tay chuyện này, anh có thể làm được không?” Hứa Hạc nghiêm túc nhìn Vương Tu, “Anh thích chỉ là con người của em, không phải gia đình em.”

Thiếu tiền là nhà bọn họ, không phải mình cậu, không liên quan đến Vương Tu.

Vương Tu bĩu môi, “Hứa Hạc, sao em lại như vậy, đời trước em còn nói thân là đàn ông, nếu không có năng lực gánh vác điều kiện kinh tế cho nửa kia thì không xứng có người yêu.”

Hứa Hạc xoa đầu hắn, “Đời trước là đời trước, đời này là đời này, không giống nhau.”

“Sao lại không giống?” Vương Tu nhìn cậu, đột nhiên bừng tỉnh, “Hứa Hạc, có phải em từ công biến thành thụ, cho nên quan niệm cũng thay đổi?”

Hứa Hạc: “……”