Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 113




【 quả nhiên cậu là thụ, bị tôi thử lòi ra rồi, ha ha ha ha ha. 】 Thư ký gửi tới vài meme cười lớn.

Hứa Hạc: 【……】

Trúng phải kịch bản rồi.

Cậu lập tức nhắn cho Vương Tu, 【 nhân viên của anh cáo trạng với em. 】

Vương Tu lập tức phi từ trong văn phòng ra.

Hứa Hạc lại gửi tin nhắn cho thư ký, 【 Chị Hà, ông chủ Vương thật sự ở sau lưng chị. 】

Thư ký không tin, 【 cái m.ông nhá, đừng hòng lừa chị đây. 】

【 thật sự, không tin chị quay đầu lại xem. 】

Thư ký không quay đầu lại, 【 cậu tưởng tôi mới ba tuổi chắc. 】

“Khụ khụ……” Vương Tu đột nhiên ho khan một tiếng.

Thư ký vội đứng lên, “Chào ông chủ, sao ngài lại rảnh rỗi xuống đi bộ thế?”

Vương Tu mặt không biểu cảm, “Đây là nhà tôi, không thể xuống sao?”

“Đúng đúng.” Thư ký phụ họa, “Nhà ngài, ngài muốn đi đâu cũng được.”

Ông chủ Vương đứng bất động, “Vừa nãy mới nói xấu tôi cái gì?”

Thư ký thầm mắng Tiểu Hứa học hư, “Không dám không dám, tôi khen ngài lớn lên ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, khí phách hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng, rất xứng đôi với Hứa Hạc.”

Ông chủ lập tức lấy di động ra goi cho Hứa Hạc, “Hứa Hạc Hạc, có phải thư ký vừa nói anh lớn lên ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, khí phách hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng, xứng đôi với em không?”

Thư ký: “……”

Bên kia tay Hứa Hạc run lên suýt rơi di động, “Ừm, nói giống anh như đúc.”

Vương Tu quay lưng lại, ở chỗ thư ký không nhìn thấy nhếch miệng cười lớn.

Đối diện hắn là mặt kính, thư ký nhìn thấy vẻ mặt cười dữ tợn của hắn.

Thư ký: “……”

Trời ạ, ông chủ muốn gi.ết người d.iệt khẩu!

Cách màn hình Hứa Hạc cũng nghe được âm thanh giày cao gót chạy trốn của chị thư ký, cười mắt cong thành ánh trăng.

“Anh xem anh dọa chị Hà rồi kìa, sao chị Hà không sợ em mà chỉ sợ anh?”

Nói cũng quái, rõ ràng Vương Tu nghe lời cậu, nhưng rất nhiều người đều sợ Vương Tu chứ không sợ cậu.

Đúng là một vòng tuần hoàn mẫu thuẫn.

Vương Tu cũng không nói rõ được nguyên do, chắc là bởi vì ngày thường hắn hơi nghiêm?

Hơn nữa chẳng phân biệt nam nữ, đối xử bình đẳng, giám đốc công ty còn suýt bị hắn mắng chạy.

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn?”

Hứa Hạc xử lý Vương Tu, Vương Tu xử lý cả thế giới.

Tạm thời cứ cho là vậy đi.

【 Vương Tu Tu, còn nhớ đánh cược giữa hai ta không? 】

Vương Tu vội gọi video tới, “Nhớ kỹ nhớ kỹ.”

Hứa Hạc chỉnh cameras, “Anh đạt rồi, có thể đưa ra một yêu cầu với em.”

Vương Tu Tu chớp mắt  không dám tin, “Thật ư?”

“Ừm.” Hứa Hạc thúc giục, “Mau nghĩ xem muốn cái gì?”

Dù sao giờ cậu đang ở bên ngoài, chốc lát chưa về ngay được.

Vương Tu nhìn thấu quỷ kể của cậu, “Giờ anh không có yêu cầu, chờ em về rồi nói.”

Hứa Hạc: “……”

Cậu cố ý dụ hoặc Vương Tu, “Chỗ này đang có rất nhiều món ngon, có muốn em mang vài món về cho anh không?”

“Không cần.” Vương Tu mạnh mẽ từ chối.

“Thế bánh trung thu thì sao?”

Hứa Hạc về nhà một chuyến, cùng mẹ cậu tới nhà ông bà ngoại ăn Tết Trung Thu, ba với chị cậu tới nhà ông bà nội.

Ông bà ngoại rất nhiệt tình, biết hai người bọn họ lái xe mệt nên chuẩn bị hai phòng cho bọn họ nghỉ ngơi, lúc này Hứa Hạc đang nằm ở trên giường chơi với cháu trai nhỏ.

Cháu trai ba bốn tuổi, cầm bàn vẽ muốn cậu dạy vẽ tranh, “Hoa đăng chắc là muốn chứ?”

Tết Trung Thu thì nên có dáng vẻ của Tết Trung Thu.

“Không cần.” Vương Tu nhịn đau kiên trì, thật ra tất cả đều muốn, nhưng nghẹn lâu như vậy không thể chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ như thế.

“Được rồi, vậy đợi em về rồi nói.” Hứa Hạc nắm tay cháu trai nhỏ, vẽ từng nét bút.

Vương Tu nhìn mà hâm mộ, hắn cũng muốn được cậu nắm tay dạy từng nét bút, nhưng chỉ sợ tay Hứa Hạc không nắm hết được tay hắn.

Hắn đang xem xét khả năng có thể làm Hứa Hạc trở về ăn Trung Thu, sau lại cảm thấy như vậy quá không hiểu chuyện, bèn không nói ra, chỉ nhắc nhở Hứa Hạc, “Về sớm một chút.”

Hứa Hạc gật đầu, “Được.”

Ngắt điện thoại, Vương Tu một mình ngồi trên bàn làm việc, bật đèn.

Buổi tối Hứa Hạc không ở đây, các thư ký cũng đã tan tầm, chỉ còn một mình hắn, phòng rất lớn, tiếng bước chân truyền đến tiếng vang, giống như có người đi theo phía sau.

Vương Tu suy nghĩ, gọi điện thoại cho ba hắn, “Ba, Tết Trung Thu tôi tới chỗ ông.”

Ba hắn rõ ràng hơi ngỡ ngàng, “Được.”

Vương Tu lái xe tới chỗ ba hắn, nhà ba hắn rất náo nhiệt, hoàn toàn không cần hắn tới tăng số lượng, con thứ hai con thứ ba, con gái út đều có mặt, còn có hai mẹ kế, một tiểu tam, đủ hai bàn mạt chược.

“Ba thật lợi hại.” Vương Tu đưa chai rượu vang đỏ mua ven đường chưa tới trăm tệ cho quản gia, “Mang cả hai bà vợ với tiểu tam về nhà đoàn tụ.”

Có thể nói là vô cùng mặt dày, nhưng vì tất cả sinh hoạt đều dựa vào ông ta nên không ai dám phản kháng.

“Nói chuyện kiểu gì đấy? Gọi mẹ.” Vương Hưng Hoài xụ mặt buông đũa.

Vương Tu liếc mắt một cái cười khẽ, “Tôi không có mẹ, cũng không cần mẹ, ông với vợ lớn vợ bé thế nào tôi mặc kệ, nhưng đừng có bảo tôi gọi bọn họ là mẹ, tôi không nhận.”

Quần áo hắn vừa cởi ra lại mặc vào, “Tôi thấy tôi không nên làm phiền các người ăn Trung Thu, các người tiếp tục đi.”

Hắn rất tự giác biết mình là người thừa, kỳ thật trước đấy Vương Hưng Hoài có mời hắn, nhưng Vương Tu tỏ vẻ sẽ không tới, cho nên ông ta mới gọi mấy bà vợ lớn bé tới, tới cũng tới rồi, cũng đâu thể bảo họ về ngay?

Vương Tu xuất hiện ở chỗ này hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.

Vương Tu mới đi hai bước đã bị em trai hắn Vương Bác gọi lại, “Anh, anh đã lớn như vậy rồi sao còn không hiểu chuyện? Giữ lại chút mặt mũi cho ba đi.”

Vương Tu hơi dừng chân, quay đầu lại hỏi ngược, “Là búp bê Nga sao? Hiểu chuyện như vậy làm gì?”

Hắn nhìn quanh một vòng, cười lạnh nói, “Có đám các người hiểu chuyện là đủ rồi, tôi có ở đây hay không đều giống nhau.”

Dứt lời kiên quyết rời đi, hắn vừa đi, bầu không khí trong phòng khách Vương gia nháy mắt trở nên nặng nề, Vương Hưng Hoài đột nhiên đứng dậy, “Các người ăn đi, tôi hơi mệt, đi ngủ trước.”

Cuộc họp mặt gia đình này rốt cuộc vẫn bị Vương Tu phá hủy, thật ra Vương Tu vốn chỉ muốn về nhìn xem, kết quả phát hiện ba hắn cũng không cô đơn như hắn tưởng, trái ôm phải ấp, còn có một người bưng trà đổ nước, vợ con đông vui, căn bản không cần hắn tận hiếu.

Vương Tu rơi vào trạng thái mất mát, lái xe thẳng từ trong đại viện rời đi, một đường chạy như điên, lang thang không có mục tiêu, lên cao tốc cũng không dừng lại, chạy đến nửa đêm suýt thì ra khỏi thành phố.

Hắn hoàn toàn không ý thức được, đến lúc bị cảnh sát giao thông ngăn lại mới phản ứng, lúc này đã rất gần chỗ Hứa Hạc.

Di động Hứa Hạc kết nối mạng, hắn tra được định vị GPS, vì thế bản năng thay thế ý thức, bất tri bất giác đã chạy đến nơi này.

Vương Tu tiếp nhận kiểm tra, bị hỏi địa chỉ, hỏi hơn nửa đêm chạy xe tốc độ cao như vậy ra khỏi thành phố làm gì?

Hắn nghiêm chỉnh trả lời đúng sự thật, hỏi ra khỏi thành phố làm gì, hắn nói là tới tìm bạn trai, bạn trai ăn Trung Thu ở nhà ông bà ngoại, bỏ lại hắn một mình vân vân.

Cảnh sát giao thông cho rằng hắn đùa giỡn nên bảo Vương Tu gọi điện thoại xác nhận.

Bên kia Hứa Hạc đang trên bàn ăn cơm, mấy cháu trai cháu gái ngồi bên cạnh vừa nãy ăn đồ ăn vặt nên giờ không muốn ăn cơm, đòi đi ra ngoài chơi.

Hứa Hạc giả bộ nhìn bọn chúng, mượn cơ hội đi ra ngoài nhận điện thoại, “Vương Tu Tu, không phải vừa mới gọi điện thoại sao?”

“Lần này không phải anh chủ động gọi, anh bị ép.” Vương Tu Tu thành thật trả lời.

“Bị ép?” Hứa Hạc nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ.

“Ừm, không tin em nói với y.” Vương Tu đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông, đồng chí cảnh sát dùng giọng điệu giáo dục nói chuyện, “Cậu là bạn trai hắn phải không?”

Hứa Hạc đáp lại, “Vâng, làm sao vậy?”

“Đồng chí Vương Tu hơn nửa đêm đua xe trên cao tốc, có biết rất nguy hiểm không? Tai nạn xe cộ thì làm sao bây giờ?” Đồng chí cảnh sát giọng điệu nghiêm túc.

Hứa Hạc liên tục xin lỗi, “Vâng vâng vâng, đồng chí cảnh sát nói rất đúng, ngại quá làm phiền các anh.”

Cậu lại đổi giọng, “Kỳ thật Vương Tu ngày thường rất ngoan, hôm nay Tết Trung Thu để hắn một mình trong nhà nên hắn giận dỗi, nhưng mà đua xe trên cao tốc là chúng tôi không đúng, tôi bảo Vương Tu xin lỗi các đồng chí.”

Đồng chí cảnh sát trả lại điện thoại cho Vương Tu, Hứa Hạc dặn dò hắn phải có thái độ thành khẩn, nói xin lỗi đồng chí cảnh sát, chịu phạt tiền là được, nếu không đêm nay phải tới cục cảnh sát.

Vương Tu tuy không tình nguyện nhưng cũng không muốn đón Trung Thu ở cục cảnh sát, hắn cúi đầu xin lỗi, “Ngại quá, khiến các chú cảnh sát thêm phiền toái.”

Hơn nửa đêm, lại là Tết Trung Thu nên giọng điệu các cảnh sát giao thông mềm vài phần, “Biết sai là được, cầm hóa đơn phạt này, ngày mai nhớ tới cục cảnh sát nộp tiền.”

Vương Tu gật đầu, lăn lộn hơn nửa tiếng mới giải quyết xong chuyện hắn đua xe.

Điện thoại còn chưa ngắt, Hứa Hạc chờ đáp lại, Vương Tu cầm di động, không dám đối mặt với cậu.

“Sao không nói gì?” Rốt cuộc vẫn là Hứa Hạc lên tiếng trước.

Vương Tu ngồi trong xe, ngừng xe ở ven đường, “Không biết nói gì.”

“Hiện tại ở đâu?”

“Ở hoành phổ đại đạo.” Vương Tu ngoan ngoãn trả lời.

“Gửi địa chỉ cho em.”

Vương Tu làm theo, Hứa Hạc mở miệng chỉ huy, “Đi xuống 300m có giao lộ, rẽ trái ở đèn xanh đèn đỏ thứ hai, tới gần như vậy sao không nói?”

Vương Tu ậm ừ nói, “Sợ quấy rầy mọi người ăn trung thu.”

“Quấy rầy cái gì, nhiều người càng náo nhiệt.”

Hứa Hạc nhìn vị trí, có thể rõ ràng thấy Vương Tu đang phi như bay tới, “Lái xe chậm một chút.”

Vương Tu đáp ‘được’.

Hắn muốn đến gặp Hứa Hạc, lòng nóng như lửa đốt, xe không những không chậm lại mà còn nhanh hơn, đường này cũng hẻo lánh, không có xe, có thể chạy một mạch.

Đèn xe chiếu ra thật xa, Vương Tu đã loáng thoáng nhìn thấy Hứa Hạc bọc áo gió, đứng ở ven đường chờ hắn, di động để bên lỗ tai.

Nhìn thấy xe mới buông điện thoại, vẫy tay với Vương Tu, “Ra đây.”

Không cần cậu nói Vương Tu đã vội vã xuống xe, chạy tới chỗ Hứa Hạc.

Hứa Hạc ý thức được không ổn, vội đỡ lấy một bên lan can, quả nhiên không bao lâu một cơ thể nhào tới, Vương Tu nhào vào trong lòng cậu, mang theo một cơn cuồng phong.

Răng rắc!

Hứa Hạc nghe được âm thanh trật eo.

“Cái eo già của tôi.”