Thời tiết tháng hai càng ngày càng lạnh, thành phố đã bắt đầu có trận tuyết đầu tiên, Hứa Hạc cũng nghênh đón kỳ thi trước khi nghỉ đông, hiện giờ thành tích của cậu đã ổn định nên dễ dàng thu phục kỳ thi này.
Thành tích cũng có rất nhanh, lần này cậu cao hơn Vương Tu 5 điểm.
“Nhường em?” Hứa Hạc liếc mắt một cái xem thấu tâm cơ nhỏ của Vương Tu.
Vương Tu dè dặt, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Hứa Hạc, “Hứa Hạc, anh không cố ý.”
“Em biết, năm điểm thôi mà, em không để ý đâu.” Cậu suy tư, “Đồ nội thất mới nhà chúng ta chưa lau, anh lau dọn cẩn thận rồi cất đi.”
Vương Tu: “……”
Nhóc hẹp hòi Hứa Hạc này lại bắt đầu ghi thù, chỉ huy hắn làm này làm kia ba ngày mới tốt lên.
Thi xong chính là nghỉ đông, bọn họ khai giảng muộn, nghỉ cũng muộn, chuẩn bị ăn tết mới bắt đầu nghỉ.
Trời quá lạnh, mỗi ngày phải đi làm rồi tan tầm là chuyện đau khổ nhất, Hứa Hạc xin nghỉ việc ở quán bar, chuyên tâm phát trực tiếp, mặt khác bắt đầu làm đầu tư.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày cậu đều giúp Vương Tu xử lý văn kiện nên càng ngày càng thành thạo, liếc mắt một cái nhìn ra vấn đề, cho nên làm đầu tư cũng có 80% có thể kiếm tiền, chỉ khác nhau ở chỗ kiếm nhiều hay ít.
Hứa Hạc thích loại cảm giác không cần ra cửa cũng có thể làm việc, đối với trạch nam mà nói quả thực là hết nước chấm, đương nhiên nếu không có Vương Tu quấn lấy thì càng tốt.
Vương Tu nấu cơm, giặt quần áo, dọn nhà cái nào cũng tốt, chỉ có một điểm trừ là quá dính người.
Hứa Hạc xem văn kiện, hắn xem Hứa Hạc, Hứa Hạc ăn cơm, hắn ‘ăn’ Hứa Hạc, Hứa Hạc ngủ, hắn ‘ngủ’ Hứa Hạc.
Hứa Hạc tỏ vẻ áp lực rất lớn, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, nếu không có Vương Tu thì cậu phải tự giặt quần áo, nấu cơm, dọn nhà, đối một với một tên lười như cậu thì cứ để Vương Tu dính lấy còn hơn.
Vương Tu cũng đang cho cậu ý kiến, hắn làm ông chỉ không phải mới một hai năm, ánh mắt rất tốt, hạng mục hắn nhìn trúng tám chín phần mười đều có tiềm lực.
Hứa Hạc có thể nghỉ việc ở quán bar, nằm ở nhà, không ai vui mừng hơn hắn, có thể mỗi ngày nhìn thấy Hứa Hạc, nhưng hắn cũng không vui được lâu, bởi vì Hứa Hạc lại có tình nhân nhỏ.
Mỗi ngày cậu đều nhìn chằm chằm tiến độ hạng mục, tìm kiếm hạng mục đầu tư mới, có rảnh chút cũng sẽ đi phát trực tiếp, thời gian dư lại cũng thì đi ngủ, căn bản không rảnh nói chuyện với hắn.
Giống như bạn trai bạn đang ở trước mặt nhưng hắn lại chơi di động.
Vương Tu dưới sự giận dữ đã đập máy tính Hứa Hạc, quăng xong lập tức hối hận.
Hứa Hạc sửng sốt lúc lâu rồi không nói một lời mặc quần áo muốn đi, Vương Tu ngăn ở trước mặt cậu, “Hứa Hạc, anh biết sai rồi, anh sẽ mua cái mới cho em, em đừng giận.”
Ánh mắt Hứa Hạc lạnh lùng, “Tránh ra.”
“Hứa Hạc, em đừng như vậy, việc này em cũng có sai, công việc làm mãi không hết nhưng anh thì chỉ có một thôi.” Vương Tu gắt gao ôm cậu, “Anh quan trọng hơn công việc.”
Hứa Hạc hất tay hắn ra, lạnh lùng nói, “Ở trong mắt em thì công việc quan trọng hơn.”
Tay Vương Tu cứng đờ, Hứa Hạc không tốn sức đã đẩy được hắn ra, đóng cửa rời đi.
Ban đêm bên ngoài rất lạnh, Hứa Hạc đi vội nên chẳng mang gì, trên người chỉ có hơn một trăm đồng, đủ cho cậu ở khách sạn một đêm, nhưng tiếc là cậu không mang căn cước.
Về nhà thì sẽ bị ba mẹ hỏi sao đột nhiên lại về.
Tới chỗ Trương Nam Sinh sẽ bị Vương Tu bắt được, Hứa Hạc dùng hơn một trăm đồng tiền bắt xe tới nhà ông bà nội.
Ông bà nội đang ở nông thôn dưỡng lão, tòa nhà rất lớn, thêm cậu không thành vấn đề.
Hứa Hạc về lúc nửa đêm kinh động hai ông bà, buổi tối lại bận rộn vây quanh cậu khiến trong lòng Hứa Hạc có chút băn khoăn.
“Ông bà đi trước ngủ đi ạ, không cần lo cho cháu, cũng đừng nói cho ba mẹ cháu, cháu tới đây không nói cho ba mẹ, sợ bọn họ lo lắng.”
Hứa Hạc giải thích, “Thật ra cháu nhớ ông bà, muốn ăn sủi cảo bà làm.”
Cậu lấy cớ này rất tốt, khiến hai ông bà cười tít mắt, ngày Tết, chuyện hạnh phúc nhất với ông bà chính là con cháu về thăm.
“Muốn ăn sủi cảo bà làm thì đơn giản, sau này cứ thường xuyên về, mỗi ngày bà đều làm cho cháu.” Bà nội bảy tám chục tuổi vẫn rất có tinh thần, khoác áo lôi ông nội tới phòng bếp làm sủi cảo cho Hứa Hạc.
Bà tự tay cán vỏ, tự tay gói sủi cảo, nghĩ đến đã thấy thơm, Hứa Hạc muốn ăn nhưng không đành lòng để ông bà lục cục muộn như vậy, dỗ dành đẩy ông bà lên tầng nghỉ ngơi.
Ông bà vừa khen cháu trai hiểu chuyện, vừa vui vẻ đi ngủ.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh một lát, Hứa Hạc nằm ngủ ở phòng bên cạnh phòng ông bà.
Ông bà có sáu cháu trai, Hứa Hạc đứng thứ ba, vốn sẽ không được chiều chuộng nhất, nhưng trong sáu cháu trai thì cậu lớn lên đẹp nhất, lại là người hiểu chuyện nhất, ông bà nội tự nhiên cũng thương cậu hơn.
Khi còn nhỏ Hứa Hạc muốn đi chơi sẽ gọi điện thoại cho ông bà, để họ đến hoặc là đón cậu tới nông thôn, ở nông thôn ông bà rất chiều cậu, không để cậu đàn piano, kéo violon.
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Hạc ấm ức một chút là lập tức chiều theo cậu, có thể nói ông bà xem như là hậu thuẫn của cậu, ngay cả ba cậu cũng phải chịu thua.
Cậu cũng thích ở nhà ông bà nội, chỉ là sau khi lớn lên biết không thể tùy hứng như vậy nên dần dần ít trở về hơn, ông bà thường xuyên gọi điện thoại hỏi khi nào cậu về? Khi nào về? Một năm có thể hỏi mấy chục lần.
Hứa Hạc nằm ở trên giường, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh trăng ở nông thôn không có mây trắng che đậy, vừa sáng vừa trắng, cậu ở trong thành thị lâu đã quên mất ánh trăng là dạng gì?
Hứa Hạc đột nhiên muốn nhìn lại cái sân ở đời trước, cậu nằm ở đó ba năm, ba năm ngửi mùi hoa, uống trà hoa, trong lòng yên bình.
Sinh hoạt ở thành thị quá áp lực, thức ăn nhanh, vội vã tới, vội vã đi, mỗi ngày đều cảm giác không ngủ đủ, ăn không ngon, áp lực lớn.
Trong lòng cũng càng ngày càng trầm, luôn lo lắng đột nhiên có người vô cớ gây rối hoặc là ra cửa phát sinh ngoài ý muốn.
Mỗi ngày đi làm, đi học, về nhà, ba điểm một đường, trong đầu vẫn luôn có âm thanh kêu gào.
“Sống mệt như vậy là vì cái gì?”“Còn không bằng ch.ết.”“Xem kìa, lại có người nói mát.”“Bọn họ nói ngươi bị bao nuôi, nói ngươi là tên nghèo, nợ nhiều tiền như vậy, nếu là bọn họ thì đã sớm đi ch.ết rồi.”“Ch.ết là xong hết mọi chuyện.”“Ngươi nghe thấy không? Hai người vừa nãy nói bạn trai ngươi có tiền như vậy, vì sao còn phải đi làm?”“Bọn họ cảm thấy ngươi làm tiểu bạch kiểm mới là chính đạo.”“Ngươi nghĩ ba Vương Tu sẽ thích con rể là tiểu bạch kiểm như mình lúc trẻ sao?”“Vương Tu nói hắn ghét ba hắn nhất, nếu ngươi làm như vậy thì hắn cũng sẽ chán ghét ngươi.”“Hắn ngoài miệng nói không để ý nhưng nếu ngươi thật sự làm thế thì hắn sẽ nghĩ thế nào về ngươi?”“Đã không còn bối cảnh hào môn thì ngươi chẳng là gì, cái gì cũng không làm được, ngươi còn chẳng tự nấu được cơm cho mình.”“Ngươi nhìn xem ngươi vô dụng như vậy còn sống làm gì?”“Ch.ết đi cho nhẹ nợ, ch.ết rồi sẽ không thấy gì nữa, không nghe thấy nữa, thật thoải mái.”“Vì sao còn muốn kiên trì, vì sao còn chưa ch.ết?”Bởi vì không thể chết được, nếu chết rồi thì ba mẹ phải làm sao? Vương Tu phải làm sao?
Vương Tu ỷ lại cậu như vậy, nói không chừng sẽ cùng ch.ết với cậu, cho nên cậu không thể ch.ết được.
Cậu vẫn luôn đấu tranh với bệnh trầm cảm, nhưng đa số lúc phát bệnh đều không khống chế được, thường xuyên đột nhiên phát tác.
Có khi nhìn thấy thứ gì đó cũng không báo trước mà chảy nước mắt, có khi đang ăn lại đột nhiên muốn cầm d.ao thử cảm giác đổ m.áu.
Khi d.ao đặt trên cổ tay cậu có cảm giác sảng khoái, giống như mọi áp lực đều rời đi, cậu có thể nhẹ nhàng hơn, không có chút tiếc nuối nào.
Nhưng mỗi lần d.ao còn chưa đè xuống cậu sẽ đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì cậu không yên tâm Vương Tu, không yên tâm cha mẹ, nếu thật sự muốn ch.ết cũng phải thu xếp tốt cho bọn họ rồi mới được ch.ết.
Hứa Hạc bắt đầu định ra một mục tiêu cho chính mình, trả xong nợ rồi mới ch.ết, nhưng phát hiện thời gian lâu lắm, cậu không chờ được, không có kiên nhẫn chờ, trong lòng khủng hoảng bất an, lo âu vô cớ.
Chỉ cần chưa ch.ết thì cậu vẫn sẽ bị treo như vậy, biết bản thân muốn chết, d.ao đỉnh đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cậu đang chờ một khắc đấy xảy ra, kết quả cái d.ao kia giống như muốn trêu cậu, chậm chạp mãi không rơi.
Kỳ thật cái ch.ết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sự dày vò trước khi ch.ết.
Hứa Hạc không chờ được, từ bỏ ý định trả nợ xong mới ch.ết, như vậy vướng bận dư lại chính là Vương Tu, chỉ cần sắp xếp tốt cho Vương Tu là cậu có thể nhẹ nhàng rời đi.
Lúc cậu nói ra lời chia tay kỳ thật cả người đều đang run rẩy, có cảm giác giải thoát, cũng có khổ sở, chỉ là cảm xúc của Vương Tu dao động quá lớn nên không chú ý tới cậu thôi.
Hứa Hạc vẫn nhớ rõ, ngày đó cậu hẹn Vương Tu ra ngoài ăn cơm, Vương Tu vui như nhặt được vàng, kết quả Hứa Hạc hẹn hắn ra không phải để ăn cơm mà là tới chia tay.
Vương Tu sửng sốt, đôi mắt đỏ lên ầng ậc nước, cố giữ cho nước mắt không chảy xuống.
Hứa Hạc quay đầu đi không nhẫn tâm nhìn, Vương Tu đột nhiên đứng dậy nói đi WC, đợi hắn về lại nói tiếp.
Qua thời gian dài mới trở về, đôi mắt càng đỏ hơn nhưng người cũng bình tĩnh lại, chất vấn cậu vì sao chia tay?
Hứa Hạc nói trực tiếp, “Bởi vì em thấy anh rất phiền.”
Nước mắt Vương Tu vừa lau khô lại nổi đầy hốc mắt, hắn vỗ bàn phát ra tiếng vang lớn.
“Em thấy anh phiền, anh cũng thấy em phiền, cả ngày xụ cái khuôn mặt thối cho ai xem? Lần nào cũng nói chuyện không giữ lời, nợ anh nhiều như vậy, còn có em mặc trên người, ăn ở, cái nào mà không phải anh bỏ tiền? Em trả lại anh đi!”
Giữa người yêu kiêng kị nhất là loại chuyện này, lúc chia tay nói mấy lời này rất tổn thương hòa khí.
Hứa Hạc hít sâu một hơi, “Em sẽ trả lại hết cho anh.”
“Trả anh?” Vương Tu cười lạnh, “Còn có thanh xuân mà anh lãng phí, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, thời gian sức lực, em trả thế nào?”
Hứa Hạc nhất thời không nói nên lời.
Vương Tu cảm thấy còn có cơ hội cứu vãn nên mềm giọng xuống, “Hứa Hạc, em đừng tự tiện chủ trương được không, chia tay là chuyện của hai người, không thể mình em nói là được.”
Hắn thêm lợi thế, “Nếu em không nói chia tay nữa thì anh sẽ coi như hôm nay chưa nghe thấy gì, sau này nếu anh có chỗ nào làm không tốt thì em cứ nói ra, anh nhất định sẽ sửa mà.”
Hứa Hạc càng thêm trầm mặc.
Hắn cho rằng Hứa Hạc không nói lời nào là đuối lý, không nghĩ tới Hứa Hạc đột nhiên cởi đồng hồ, đặt ở trên bàn, sau đó là vòng cổ, cà vạt, áo khoác, áo sơmi, xếp lại đặt trên áo khoác.
Không còn quần áo, thân hình tái nhợt gầy ốm của Hứa Hạc nháy mắt lộ ra, dẫn tới vô số ánh mắt.
Hứa Hạc còn chưa dừng lại, ngón tay xinh đẹp thon dài lại tiếp tục kéo khóa quần.
Vương Tu rốt cuộc hiểu rõ cậu muốn làm gì, bị dọa vội ngăn lại, “Anh không cần, không cần gì cả, em không cần cởi nữa!”
Hắn chỉ vào đống áo trên bàn, “Em mặc lại đi, không thì đừng nghĩ muốn chia tay.”
Hứa Hạc chần chờ một chút vẫn mặc áo vào, nhưng chỉ mặc một cái áo sơmi, những thứ khác vẫn để nguyên.
Vương Tu ngồi đối diện cậu, tay run rẩy uống một ngụm cà phê, một lúc lâu sau mới nói chuyện.
“Nếu đây là lựa chọn của em thì anh tôn trọng.”
Hắn có vẻ đã chấp nhận chuyện chia tay này, đôi mắt đỏ đậm, “Nhưng em dọn hết đồ của em mang đi, anh không muốn nhìn vật nhớ người.”
Trong lòng Hứa Hạc thật ra không muốn dọn, đã sắp ch.ết còn cần mấy thứ đấy làm gì?
Nhưng cậu đang ở nhà Vương Tu, đúng là nên dọn, vì thế chỉ có thể đồng ý hôm sau sẽ tới tìm Vương Tu.
Cậu ở nhà Vương Tu thời gian dài, để lại rất nhiều đồ vật, dọn rất tốn sức, đã mùa hè mà Vương Tu còn không mở điều hòa.
Hứa Hạc ra nhiều mồ hôi, vừa vặn Vương Tu rót cho cậu một ly nước, cậu không suy nghĩ gì uống hết, uống xong liền bắt đầu choáng váng muốn ngủ.
Lúc tỉnh lại thì đã ở trên xe đẩy.
Sau khi bị bệnh thì trí nhớ của cậu rất kém, lúc ấy đầu óc lại mơ hồ nên đã quên mất chuyện chia tay, phát hiện tình huống không đúng thì chuyện thứ nhất là gọi Vương Tu.
Sự thật chứng minh đúng là Vương Tu giở trò quỷ, cậu tin tưởng Vương Tu như vậy, kết quả lại bị cắn ngược, đương nhiên trong lòng có hận.
Cậu tức không chịu được, mỗi ngày bị nuôi nhốt đều nghĩ phải trả thù Vương Tu thế nào, cứ vậy quên đi chuyện tự s.át.
Sau lại dần nghĩ thoáng hơn, cảm thấy không thể để mình chịu thiệt, bắt đầu đưa ra một vài yêu cầu muốn ăn muốn uống, mục tiêu là tiêu hết tiền của Vương Tu, để hắn trải nghiệm cảm giác khốn khổ.
Sự thật chứng minh chỉ cần Vương Tu ở đây thì tiền của cậu tiêu mãi không xong, xài hết lại có, xài hết lại có.
Hứa Hạc đành thay đổi phương thức trả thù khác, muốn xem Vương Tu xui xẻo, nhìn Vương Tu bị bắt hoặc là t.ử v.ong.
Cậu bệnh nặng khiến trí nhớ kém đi, không nhớ được quá nhiều thứ, mỗi ngày chỉ có thể nghĩ một chuyện, bị chuyện của Vương Tu chiếm cứ thì không nghĩ được cái khác nữa, vì thế bất tri bất giác bệnh càng ngày càng tốt.
Bắt đầu yêu cầu sinh hoạt tốt hơn, ăn uống, xem dùng đều phải tốt nhất, còn phải có đủ thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày chuyện cậu thích nhất sau khi ăn uống no đủ là lười biếng nằm ở trên giường, sống như sâu gạo.
Vương Tu nhìn không nổi nữa, bớt thời giờ ôm cậu ra phơi nắng, thi thoảng bắt cậu đi vòng quanh sân.
Hứa Hạc muốn lười biếng, chỉ cần Vương Tu không chú ý là bước chân cậu sẽ ngừng lại, ôm ngực đứng tại chỗ, đầu gật gà gật gù mơ màng muốn ngủ, tầm mắt Vương Tu chú ý tới là cậu lại lập tức cảnh giác, hoạt động bước chân một lần nữa.
Không đi thì buổi tối Vương Tu sẽ lăn lộn cậu, không cho cậu ngủ, trời đất bao la không bằng giấc ngủ, Hứa Hạc đành thỏa hiệp.
Cậu bị nuôi nhốt ba năm, bản thân cậu cũng không nghĩ tới Vương Tu thế mà đánh bậy đánh bạ trị hết bệnh của cậu, khỏe lên thì trí nhớ càng ngày càng tốt, ký ức trước kia cũng càng rõ ràng, trong lòng xuất hiện hai ngôi cao, một cái viết ‘yêu’, một cái viết ‘hận’, Hứa Hạc đẩy cả hai ra, bình yên đi ngủ.
Bệnh trầm cảm này ngẫu nhiên ngẫm lại vẫn thấy đáng sợ, nếu cậu thật sự ch.ết thì ba mẹ và chị gái làm sao bây giờ?
Còn có Vương Tu, tương lai cậu thành người thực vật, dinh dưỡng không hấp thụ được, các khí quan dần khô héo, Vương Tu cũng xuất hiện tình trạng này.
Mới đầu Hứa Hạc không hiểu được, sau thì biết rồi.
Đã từng có nhà khoa học làm một thí nghiệm, trói một người lại, cầm hai khối băng đặt ở trên hai tay hắn, một cái nói với hắn là khối băng, mu bàn tay hắn xuất hiện dấu vết đỏ do băng lạnh, một cái nói với hắn là than đỏ, tay hắn lại xuất hiện dấu vết bị phỏng.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì đại não khống chế thần kinh tứ chi, nó báo cho bạn xảy ra tình huống thế nào thì nên có phản ứng gì, bạn sẽ có phản ứng như thế.
Nếu Vương Tu không ngừng dùng đại não nói với thân thể rằng nó không nên khỏe mạnh, nó nên khô héo, nói nhiều thì thân thể sẽ xuất hiện loại phản ứng này.
Giống như bệnh trầm cảm, mặt ngoài thoạt nhìn không phải bệnh nhưng thực tế còn nghiêm trọng hơn bệnh bình thường, bởi vì tinh thần đã có tổn thương dẫn tới thân thể cũng dần dần tổn thương.
Chủ yếu vẫn là tinh thần xấu đi, nếu tinh thần tốt thì thân thể mới tốt lên, ký ức của Hứa Hạc mất đi rất nhanh nhưng khôi phục lại chậm như ốc sên, dẫn tới cậu thường xuyên để tâm vào chuyện vụn vặt, lực chú ý tập trung ở một chuyện.
Ví như Vương Tu thêm nấm hương vào cơm chiều cậu có thể tức cả ngày, hôm sau Vương Tu lại thêm gừng vào chén của cậu, cậu cũng có thể tức cả ngày.
Vương Tu có vẻ cũng phát hiện ra nên cố tình đánh lạc hướng cậu, để cậu không nghĩ những chuyện khác.
Trên thực tế Hứa Hạc cũng không nghĩ được quá nhiều chuyện, cậu vốn dĩ đã hẹp hòi, sau khi bị bệnh thì càng hẹp hòi hơn, trong đầu chỉ suy nghĩ làm sao để trả thù Vương Tu.
Bắt hắn chạy vặt mua ăn mua uống, nếu ngày thường thì cậu chắc chắn biết biện pháp này đối với Vương Tu là vô dụng, nhưng lúc cậu bị bệnh chỉ cảm thấy mình quá thiên tài, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.
Không hổ là mình. (˵ •̀ ᴗ – ˵) ✧
Vì thế cậu đắm chìm trong trí thông minh của bản thân, ngày hôm sau tiếp tục nghĩ cách trả thù Vương Tu, biện pháp ấu trĩ đến không nỡ nhìn thẳng.
Kỳ thật lúc vừa sống lại đầu óc cậu cũng không quá tốt, thường xuyên trì trề, nhưng khi đó cậu hoàn toàn không cảm giác được, chờ ký ức trước kia dần khôi phục lại cậu mới biết hóa ra mình đã ngốc thành như vậy.
————
Hứa Hạc nhìn ngoài cửa sổ, tinh thần hơi hoảng hốt.
Gió lạnh thấu xương, cậu không khách khí đóng cửa sổ, bò lên trên giường ngủ thiếp đi.
Lúc này Vương Tu lại không tài nào ngủ được, hắn đang tìm cậu khắp nơi, đến nhà Hứa Hạc, chỗ Trương Nam Sinh, tiệm net, khách sạn, bạn bè người thân xung quanh, ngay cả những người với ba sào không tới cũng hỏi một lần vẫn không thấy người.
Điện thoại Hứa Hạc tắt máy nên không thể định vị GPS, hắn không tìm thấy Hứa Hạc thì giống chìm vào vực sâu, hối hận vì sao lại đập máy tính Hứa Hạc, nhưng Hứa Hạc cũng có vấn đề mà.
Cả ngày ôm máy tính, đôi mắt không rời khỏi màn hình, là ai cũng không chịu nổi.
Đặc biệt là Vương Tu, không muốn Hứa Hạc làm lơ mình, có lệ mình, sẽ cảm thấy Hứa Hạc không yêu hắn, có ý định hai lòng.
Cố tình Hứa Hạc lại không hay giải thích, hắn nói cậu hai lòng thì cậu gật đầu, “Đúng đúng đúng, anh nói đều đúng.”
Hắn nói cậu nuôi tình nhân nhỏ cậu cũng gật đầu, “Ừ ừ, tình nhân nhỏ không tốt bằng anh.”
Nói như vậy rất khiến người ta hiểu lầm, tuy Vương Tu biết cậu không có, chỗ Hứa Hạc tới đều có máy theo dõi, Vương Tu lúc nào cũng nhìn chằm chằm, nếu Hứa Hạc đi thuê phòng làm gì thì hắn một giây là điều tra ra.
Chỉ cần căn cước của Hứa Hạc đưa đến khách sạn, ga tàu hỏa, bến xe, hắn bên này lập tức sẽ có thông báo, căn bản không cho Hứa Hạc cơ hội yêu đương vụng trộm nuôi tiểu tam.
Quan trọng nhất là Hứa Hạc một không có tiền, hai không có thời gian, không cần hắn nhìn chằm chằm thì cậu cũng không chân đạp hai thuyền.
Ngoại tình mệt như vậy, cậu không rảnh.
Đương nhiên cũng là vì có tấm gương, lúc mẹ sinh cậu xuất huyết nhiều, buộc ga-rô không thể sinh nữa, nhưng bà nội vẫn muốn ôm cháu.
Mới đầu còn đốc thúc ba cậu nuôi tiểu tam, hoặc là dứt khoát tìm tình nhân, nhưng ba cậu không chịu, vẫn trung thành với tình yêu, Hứa Hạc được ông ảnh hưởng nên ngày thường nhìn thấy cặp đôi nào cãi nhau cậu đã không thoải mái, huống chi là lăng nhăng?
Tam quan của cậu thẳng không thể thẳng hơn, dù không có Vương Tu thì cậu cũng sẽ thủ thân như ngọc, bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không làm loạn.
Mấu chốt nhất là cậu không cứng nổi, càng không thể nằm dưới hầu hạ người khác, có thể chấp nhận Vương Tu cũng là vì thời gian lâu rồi, hơn nữa lần đầu tiên bị hắn đánh úp bất ngờ.
Sau đó có một thì có hai, bất tri bất giác thích ứng được Vương Tu, nhưng nếu đổi thành người khác chắc chắn không được.
______________
Vương Tu đợi rất lâu, di động của Hứa Hạc vẫn trong trạng thái tắt máy, hắn thật sự không chờ nổi nữa, bắt đầu kiểm tra cameras trên đường từ khi Hứa Hạc bắt đầu ra cửa.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, Vương Tu suýt nữa đã quên mình là hacker, trước đấy hắn giống như tên ngốc tìm từng nhà một, như vậy không chỉ lãng phí thời gian mà hiệu suất cũng thấp, ảnh hưởng người ta làm buôn bán, mấu chốt là không ai nói cho hắn biết.
Dù thật sự có người nói cho hắn là Hứa Hạc không ở đây thì hắn cũng không dám tin tưởng, cho nên vẫn tự mình tìm mới được.
Cửa nhà hắn có máy theo dõi, trong video biểu thị Hứa Hạc ra cửa tiện tay vẫy một chiếc taxi, ngồi taxi rời đi.
Chiếc xe kia đặc điểm không rõ ràng, trà trộn vào trong đoàn xe không dễ phân biệt, Vương Tu rất nhiều lần suýt mất dấu, sau đó tra lại lần nữa, cứ thế đến trưa hôm sau mới xác định được vị trí Hứa Hạc.
Hứa Hạc chạy tới nông thôn, lại còn tắt di động, điểm đến có vẻ là cái thôn đời trước hắn nuôi nhốt cậu.
Cậu tới nơi đó làm gì?