*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Tu đặt cậu lên giường ở phòng ngủ tầng 2, khăn trải giường hắn vừa đổi trước khi đi đón Hứa Hạc, một con mèo Ba Tư màu trắng ghé vào bên cạnh.
Mới ăn uống no đủ lại thích ứng một ngày, lá gan của mèo nhỏ lớn hơn hôm qua, nhìn thấy hắn sẽ thò qua lười biếng vươn vai, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Vương Tu ôm mèo lên bàn, miễn cho lát nữa Hứa Hạc đè trúng nó, Hứa Hạc thích mèo nhất, nếu biết mình làm nó bị thương không chừng sẽ áy náy trong lòng.
Giường dựa sát tường, trang trí theo phong cách châu Âu, khăn trải giường hoa văn tường vi, Hứa Hạc được hắn đặt ở giữa giường, đầu trên gối, hai mắt nhắm nghiền ngủ ngon lành.
Rốt cuộc đã hơn 3 giờ sáng, dựa theo thói quen sinh hoạt Hứa Hạc đã sớm ngủ, vừa nãy lúc ăn cơm cũng mệt rã rời, đầu suýt rơi vào trong chén.
Vương Tu lấy nước ấm lau mặt cùng tay chân cho cậu, nhìn thấy móng tay dài quá cũng thuận tay giúp cậu cắt ngắn.
Cắt xong mới phản ứng lại, đây không phải đời trước, đời này Hứa Hạc đang giận dỗi hắn, biết hắn cắt móng tay của mình phỏng chừng lại muốn lấy chuyện này ra nói.
Vương Tu cất móng tay vừa cắt xuống vào trong bao giấy, tiện tay bỏ vào ngăn kéo, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi hai bước cảm giác hình như có thứ gì kéo hắn một chút, cúi đầu mới phát hiện là một bàn tay túm góc áo hắn.
Mắt Hứa Hạc nửa nhắm nửa mở, lông mi giống như bàn chải chớp qua.
“Anh đánh thức em hả?”
Lúc cắt móng tay có chút âm thanh, người có giấc ngủ nông dễ bị đánh thức.
Hứa Hạc không nói lời nào, trong mắt chứa hơi nước, hoàn toàn không phòng bị nhìn hắn.
Vương Tu trong lòng run lên, “Có phải uống nhiều quá nên khó chịu không? Anh đi lấy thuốc giải rượu cho em.”
Hắn xoay người muốn đi, nhưng Hứa Hạc vẫn gắt gao lôi kéo góc áo hắn, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
“Không muốn anh đi sao?”
Vương Tu một lần nữa ngồi xuống, cuối cùng không yên tâm dùng trán chạm vào trán Hứa Hạc thử nhiệt độ, phát hiện hơi nóng.
“Phát sốt rồi?”
Hắn có chút không xác định sờ tay Hứa Hạc, lại lạnh lạnh, nhưng trên mặt và cổ có hơi nóng lên.
Kéo chăn xuống, cuối cùng cũng tìm được lý do rồi.
Vương Tu đỡ trán, hắn nên sớm nghĩ tới, cồn có hiệu quả kích thích phương diện kia.
Hứa Hạc ánh mắt mông lung, vô tội chớp chớp mắt.
Vương Tu thở dài, “Không phải do anh chủ động đâu nhé.”
Hắn cởi áo khoác, chui vào trong chăn.
Hứa Hạc không phản ứng, qua hồi lâu mới đột nhiên hít một hơi khí lạnh, thở dốc, không bao lâu Vương Tu từ trong chăn chui ra, kéo khăn giấy trên đầu giường lau miệng, sau đó vội vàng vào phòng tắm.
(
)
Nửa giờ sau hắn mới quay lại, trên người mang theo hơi ẩm, không mặc quần áo, bên hông chỉ khoác khăn tắm.
Hắn muốn quay lại lấy áo ngủ, phát hiện Hứa Hạc còn chưa ngủ, nhịn không được ngồi ở mép giường nhìn cậu.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, qua hồi lâu cuối cùng vẫn là Vương Tu đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Còn khó chịu sao?”
Hứa Hạc lắc đầu.
“Có đau đầu không em?”
Hứa Hạc ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Tu đột nhiên nhớ tới trạng thái khi say của cậu trước kia, thường sẽ vô ý thức nói một ít lời nói thật, thí dụ như không muốn học dương cầm, không muốn học vẽ tranh, uống say thì nói thật, hơn nữa rất ngoan, hỏi cái gì cũng trả lời.
“Hứa Hạc, em hận anh không?”
Đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất trước mắt.
Hứa Hạc thành thật gật đầu.
Vương Tu: “……”
“Không phải nói không hận sao?”
“Tôi lừa anh.”
Vương Tu: “……”
“Sao phải lừa anh?”
Đây là cơ hội nói chuyện khó có được, Vương Tu sẽ không bỏ qua.
“Cha tôi nói đàn ông có dã tâm là phải bao dung cả thiên hạ.”
Vương Tu: “……”
Rõ ràng cái gì cũng không bỏ qua được còn muốn làm bộ.
“Hứa Hạc, em đánh cược với anh là đã nắm chắc sẽ thắng phải không?”
Đây cũng là vấn đề hắn quan tâm.
Hứa Hạc lắc đầu.
“Vậy vì sao lại muốn cược với anh? Không sợ thua sao?”
Hứa Hạc lại lần nữa lắc đầu.
“Không sợ, nếu thua tôi sẽ xuất ngoại, anh tìm không thấy.”
Vương Tu: “……”