*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng sớm hôm sau, Hứa Hạc tỉnh vì đau, cậu cảm giác lỗ tai ấm áp ẩm ướt, còn có mấy chiếc răng nhỏ cắn trên mặt, mở mắt ra phát hiện một con mèo trắng ghé vào bên đầu cậu, hai móng vuốt ôm lỗ tai cậu gặm.
“Tê ~”
Hứa Hạc bị mèo cắn đau, hơn nữa sau khi say rượu đau đầu, mới vừa ngồi dậy lại ngã nằm xuống dọa mèo con sợ đến nhảy lên.
Ký ức hôm qua ùa về, Hứa Hạc thơ thẩn đắm chìm trong trí nhớ.
Ngày hôm qua cậu tham gia liên hoan, kết quả uống nhiều quá gửi tin nhắn sai người, bị Vương Tu đưa về.
Hứa Hạc: “……”
Gửi ai không gửi sao lại gửi Vương Tu?
Chuyện đời trước đã qua, đời này ông trời bồi thường cho cậu, đền bù tiếc nuối đời trước.
Nhưng vì sao ông trời năm lần bảy lượt đùa giỡn với cậu?
Sai một lần thì thôi đi sao lại sai liên tiếp hai lần.
Hứa Hạc ôm đầu, vừa đau vừa bất đắc dĩ.
“Meo ~” mèo con lá gan rất nhỏ, vòng quanh cậu hai vòng phát hiện không có uy hiếp lại cẩn thận tới gần tiếp tục ôm lỗ tai cậu gặm.
Hứa Hạc ấn huyệt Thái Dương, qua một lúc sau mới đứng dậy xốc chăn xuống giường.
Phía sau không đau, Hứa Hạc có chút ngoài ý muốn, ký ức hôm qua cậu đều nhớ rõ, cũng biết chính mình làm chuyện ngu xuẩn, nhưng Vương Tu vậy mà lại bỏ qua cho cậu, thật khó tưởng tượng.
Cậu vén quần lên nhìn, tuy không đau nhưng bên trên rất nhiều dấu vết tím tím xanh xanh, Vương Tu dùng miệng cậu cũng nhớ rõ.
Xấu hổ quá
.
Cũng may Vương Tu không ở đây, đại khái cũng biết gặp mặt sẽ khó xử cho nên tránh trước.
Hứa Hạc nhặt quần trên mặt đất nhanh chóng mặc vào, vừa đeo đai lưng vừa xỏ giày rời đi.
Khi ngang qua phòng khách, thư phòng đột nhiên truyền đến thanh âm, “Đã đến giờ nấu cơm, đã đến giờ nấu cơm, mau dậy nấu cơm! Còn không dậy vợ sẽ chạy mất!”
Hứa Hạc hoảng sợ, chạy nhanh mở cửa xông ra ngoài.
Cậu vừa đóng cửa lại, trong thư phòng đã truyền đến tiếng rên rỉ bất mãn, đầu Vương Tu đau đến muốn nứt ra, miễn cưỡng từ trên sô pha ngồi dậy.
“Mấy giờ rồi?”
Hôm qua kích động một đêm, đến sáng mới ngủ, còn chưa đến một giờ đã bị số 2 đánh thức, nhưng báo thức là do hắn đặt ngày hôm qua.
“Số 2 báo giờ cho ngài, hiện tại là 6h30 giờ Bắc Kinh.”
Tuy ngày nghỉ không cần dậy sớm, nhưng lo Hứa Hạc sẽ trốn đi cơm cũng không ăn nên hắn đặt thời gian rất sớm, cố ý chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm trước, gọt khoai, ướp thịt sẵn sàng cho buổi sáng nấu cơm, kết quả Hứa Hạc vẫn chạy mất.
Vương-dậy muộn-Tu: “……”
Trong phòng ngủ đã không có ai, chỉ còn lại nhàn nhạt mùi rượu cùng mùi thơm cơ thể Hứa Hạc.
Vương Tu xốc chăn chui vào, bên trong hơi thở càng đậm, tất cả đều là hương vị của Hứa Hạc, làm người khác có cảm giác an tâm ỷ lại.
Hắn ôm chăn cọ cọ, rất nhanh tiến vào mộng đẹp, an ổn ngủ một giấc.
Bởi vì nghĩ quá nhiều nên hắn có chứng mất ngủ nghiêm trọng, nhưng hôm nay mơ thấy mộng đẹp, Hứa Hạc muốn hắn ôm một cái, hai người cùng nhau hôn môi vào Lễ Tình Nhân, còn ‘làm’ Hứa Hạc một đêm, nhưng hắn tỉnh lại liền quên mất.
Vương Tu: “……”
Trạch nam sinh hoạt hàng ngày rất đơn giản, ngủ dậy bắt đầu viết mã, viết mã, không ngừng viết mã, không chỉ viết mã hệ thống mà còn hoàn thiện mã của số 2.
Tuy cách thời hạn đánh cược cùng Hứa Hạc ngày càng ngày càng gần, cho tới bây giờ doanh số mới đạt mấy vạn thôi nhưng Vương Tu tựa hồ cũng không lo lắng, hắn điên cuồng nhận đơn.
Một số giao cho nhân viên của phòng làm việc trên mạng làm, một số hắn tự làm, hiện tại còn không làm đến cuối tháng tuyệt đối không hoàn thành.
Nhưng Vương Tu không biết dựa vào ý tưởng gì, vẫn kiên trì hoàn thiện số 2, thậm chí mang số 2 lẻn vào các trang web của công ty lớn học tập ưu điểm hệ thống của họ.
Giống như có vài hệ thống giao diện là màu trắng đen không tốt cho mắt, hắn liền làm thành màu xanh lục, lại đưa ra một số giải pháp.
Có những người dùng là người lớn tuổi không tiện gõ chữ cho nên làm trợ lý giọng nói giống như số 2.
Còn có một số vấn đề, Vương Tu đều bảo số 2 ghi xuống, bao gồm vấn đề một số người oán giận việc nghe lén.
Vấn đề thường xuyên lỗi, chết máy, tới vấn đề người sửa chữa tới quá chậm linh tinh.
Hắn có số 2, tương đương với một trợ lý, hoặc là nhân viên phục vụ 24h, khách hàng lúc nào cũng có thể liên hệ với hắn, sẽ không tồn tại vấn đề sửa chữa không kịp thời hay các vấn đề khác.
Cho nên kỳ thật phòng làm việc của hắn có rất nhiều khách hàng quen, mấy năm nay cũng tích lũy không ít khách hàng, một truyền mười, mười truyền trăm, nơi nào cũng có người dùng, dù sao kỹ thuật kỹ thuật của hắn đi trước 3-4 năm so với hệ thống của công ty khác.
Đại đa số khách hàng do chính hắn kéo tới, chỉ cần soát được có người đăng ký công ty, số 2 sẽ tự động liên hệ.
Giá cả ưu đãi, phục vụ hoàn mỹ, kỹ thuật cao siêu, phần lớn khách hàng đều sẽ đồng ý sử dụng thử.
Hài lòng mới đưa tiền, mua bán vô cùng có lời.
Tóm lại hắn càng làm càng lớn, có xu hướng biến thành phòng làm việc lớn.
So với hắn, Hứa Hạc trải qua không dễ chịu lắm, ném xuống dễ nhặt lên khó, cậu liên tục phạm lỗi trên lớp học thêm, giáo viên cho rằng cậu có tâm sự, bảo cậu về chuẩn bị tốt lại đến.
Hứa Hạc cũng không nhụt chí, chờ mọi người đi hết vẫn luyện một mình, cậu đang luyện vẽ tranh, dương cầm bởi vì trong phòng có nên cũng không quên quá nhiều.
Nhưng thời gian dài không vẽ, tay gượng giống như người mới, không luyện mấy tháng khẳng định không tốt lại được.
Hứa Hạc cũng không vội, buổi sáng đàn dương cầm, ban ngày đi thực tập, buổi tối vẽ tranh, 8h bắt đầu ôn bài cũ, thuận tiện YY phát sóng trực tiếp cùng mọi người bàn luận học tập, cũng giải đáp một ít câu hỏi của bạn học khác.
Mới đầu không có mấy người, dù sao người ta đều là phát trực tiếp chơi trò chơi hoặc ca hát, cơ bản không có phát sóng tham thảo học tập như cậu.
Sau này có chủ bá mấy chục vạn fan vô tình vào nhầm phòng của cậu phun tào vài câu, Hứa Hạc lập tức bị hắn kéo nổi danh, dù sao nhan sắc và giọng nói của cậu đều tốt, chỉ là nội dung có hơi đặc biệt mà thôi.
Người dùng YY đại đa số đã quên học tập, đương nhiên cũng có rất nhiều học sinh trường khác, có người đã lên đại học, vì thế Hứa Hạc cũng thuận tiện ôn tập một chút chương trình học đại học.
Hứa Hạc khiêm tốn thỉnh giáo, phòng phát trực tiếp một mảnh hài hòa, ngẫu nhiên sẽ có người vào nhầm.
【 người không có văn hóa hoàn toàn không nói nên lời. _ (:з)” ∠)_】
【 chủ bá là dòng nước trong của giới chủ bá. 】
【 nghe các vị đại lão giảng bài, học tra tránh ở góc run bần bật ( ≡ ̄﹏ ̄≡) 】
Cùng loại như vậy có rất nhiều, Hứa Hạc ngẫu nhiên chú ý một chút, phần lớn vẫn là khen cậu đẹp, nói dễ nghe.
Loại này cậu đều làm lơ, dù sao……
“Tôi cũng biết tôi lớn lên đẹp, giọng nói dễ nghe, cho nên không cần phải khen nữa.”