Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 2




Cậu vui sướng trò chuyện với chị gái mấy câu, được chị nhắc nhở liền vội vàng vào nhà cầm mấy quyển sách ôn tập nhét vào ba lô rồi đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước lại quay về, cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn.

Dao gọt hoa quả ngày hôm qua vừa dùng, bên trên có chút vết nước, nhưng vẫn sắc bén như cũ.

Hứa Hạc giấu dao trong tay áo, quay đầu ra cửa, mất hai mươi phút mới chạy đến trường học.

Lúc này giờ tự học đã qua, cổng trường cũng đóng, bên ngoài có hai học sinh thường xuyên đến trễ, bị bác bảo vệ nhốt ở bên ngoài.

Hứa Hạc cũng không để ý, ở cổng hô vài tiếng, bác bảo vệ nhìn thấy là cậu, không hỏi gì liền mở cửa, “Có phải ôn bài muộn quá không? Cháu xem, học tập tuy rằng quan trọng, nhưng cũng phải yêu quý thân thể.”

Kỳ thật không phải thế, nhưng bác bảo vệ cảm thấy đang trong kỳ thi, học sinh giỏi như cậu tám phần là ôn bài đến khuya.

“Hôm qua cháu vừa mua một quyển sách ôn tập, định làm xong sẽ ngủ, không ngờ làm xong đã một hai giờ sáng.” Hứa Hạc mười phần phối hợp diễn kịch, “Làm phiền bác quá.”

Trước kia cậu với người anh em Trương Nam Sinh cùng nhau chơi game tới khuya, ngày hôm sau cùng nhau đến trễ, nhưng bác bảo vệ vẫn sẽ bỏ qua cậu, sau đó nhốt Trương Nam Sinh ở ngoài cổng.

“Không phiền, cháu với bọn chúng không giống nhau.” Vừa nói vừa trừng mắt nhìn hai học sinh đến trễ, “Hai đứa này nhất định lại đi chơi game!”

Thật ra game thì ai cũng thích, Hứa Hạc thích, hơn nữa còn dành nhiều thời gian để chơi, nhưng thành tích tốt thì nói gì cũng đúng.

“Lần sau cháu sẽ chú ý ạ.” Hứa Hạc lễ phép xin lỗi.

Bác bảo vệ phẩy tay, “Mau vào đi, đừng chậm trễ học tập.”

Hứa Hạc gật gật đầu.

Vào trường, chuyện thứ nhất là chạy đến phòng học, giám thị trông thi chính là chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp hỏi cậu sao lại đến muộn?

Hứa Hạc có lệ lấy ra lý do của bác bảo vệ, thoái thác lừa gạt chủ nhiệm lớp, bởi vì thành tích tốt, chủ nhiệm lớp cũng không so đo, bảo ‘ không có lần sau ’ rồi cho cậu vào.

Bài thi đặt trên bàn giáo viên, Hứa Hạc tiện tay cầm một tờ quay về chỗ ngồi mở ra nhìn.

Còn tốt, mấy cái này đều học rồi.

Cầm bút làm bài……

……

……

Nhiều câu đã quên cách làm rồi.

Hơn 5 năm không đụng tới kiến thức cấp ba, cho dù đã từng là học bá, hiện tại cũng có chút “Hold” không được.

Hứa Hạc lần đầu tiên làm bài gặp khó khăn, bút đen viết viết dừng dừng, gần hết giờ mới nộp bài thi, trong lúc thi có người truyền giấy cho cậu nhưng cậu không để ý, chính mình còn hai câu chưa làm, huống chi nhắc đáp án giúp người khác.

Tan học mọi người đều đi chơi, có mấy người oán giận cậu không nghĩa khí, không truyền đáp án, Hứa Hạc cũng mặc kệ, bình tĩnh ôn tập cho môn thi sau.

Mấy thứ này trước kia cậu đã làm qua, cho dù ba bốn năm không động đến cũng không nên có kết quả này.

Hứa Hạc thất vọng với chính mình, cho nên muốn ôn lại đề cương một lần trước khi thi. Cũng may cậu đã học qua, nội dung cũng đơn giản.

Những chữ bình thường hay thấy, bạn cảm thấy bạn có thể viết, nhưng khi bắt đầu viết lại không thể viết được, tình huống của Hứa Hạc cũng vậy, cho nên chỉ cần ôn tập lại một chút sẽ nhớ kỹ.

Thời gian nghỉ giữa 2 tiết quá ngắn, không đủ để cậu ôn tập toàn bộ, cho nên chỉ chọn trọng điểm, đến khi bài thi thật sự phát xuống cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dạng bài cũng nằm trong dự kiến của cậu, so với môn thi đầu tốt hơn nhiều, môn đầu tiên không chuẩn bị gì, lần này vào top đầu hẳn là không thành vấn đề.

Buổi sáng thi hai môn, buổi chiều thi ba môn, một ngày thi rất nhanh qua đi.

Chuông tan học đúng giờ vang lên, giáo viên giao đề cương xong liền rời đi, các bạn học cũng tốp năm tốp ba tan học, anh em tốt Trương Nam Sinh đến ôm vai cậu, “Còn một ngày nữa là được nghỉ, có muốn đi ra ngoài chơi không?”

Hứa Hạc kiên định lắc đầu, “Không đi.”

Đời trước bởi vì bị Trương Nam Sinh mạnh mẽ lôi kéo đi chơi, ở cổng trường gặp phải Vương Tu, sau đó bị hắn tỏ tình.

Đời này tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ, phải đem lần tỏ tình này bóp chết từ trong nôi.

Để cậu làm trò trước mặt nhiều người từ chối Vương Tu, cậu không làm được, không chỉ vậy, cậu còn muốn tìm người hỗ trợ, thay Vương Tu hóa giải phiền toái, lúc cần thiết thì tự mình ra tay.

Dao là để dùng như vậy.

Bởi vì cậu không thể mặc kệ Vương Tu của trước kia bị bắt nạt, tựa như sau khi cậu bị bệnh trầm cảm cùng lo âu, không muốn liên lụy Vương Tu, kết quả Vương Tu vẫn tự làm theo ý mình, sợ cậu tự sát, biết cậu áp lực lớn, mang cậu đến nông thôn dưỡng bệnh, thay cậu trả hết số nợ lớn, không cho bên ngoài làm phiền quấy nhiễu đến cậu, thanh thản ổn định ở nhà chơi game, xem truyện tranh cùng phim ảnh, tiểu thuyết, như một tên trạch nam.

Nhưng trạch thì cũng có lúc muốn ra ngoài, Vương Tu trộn lẫn tâm tư riêng, mượn cơ hội dưỡng bệnh giam cầm cậu, không cho cậu đi ra ngoài, không có tự do.

Còn lấy việc trả nợ giúp cậu làm cậu áy náy, nhiều năm như vậy không dám chạy, mỗi khi muốn chạy, tất cả khả năng chạy trốn đều bị hắn ngăn chặn, căn bản không chạy được.

Cho nên tâm tư của Hứa Hạc với hắn thật ra rất phức tạp, có biết ơn cũng có oán hận.

Đương nhiên đó đều là đời trước, đời này Vương Tu không thay cậu trả nợ, cậu không bị bệnh, cũng không muốn l sau này lại bị giam cầm, cho nên muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Vương Tu.