Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 47




Vòng cổ kia vừa lấy từ trên cổ hắn, còn mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, lại được Hứa Hạc đeo lên, tương đương gián tiếp với da thịt thân cận.

o(〃 v〃)o

Hứa Hạc không biết suy nghĩ của hắn, vuốt vành tai hắn hỏi, “Thẹn thùng cái gì?”

Vương Tu nghẹn không nói chuyện.

“Người đã ở trong tay em rồi còn giở tính tình nhỏ?” Hứa Hạc lôi kéo vành tai hơi mỏng của hắn, tiến lại gần, không cần cố tình mà không khí đã ái muội mười phần.

“Có muốn em cởi trói không?” Hứa Hạc chống cằm hỏi hắn.

Vương Tu suy nghĩ, gật đầu lại lắc đầu.

Vẫn là khó hiểu, khó được Hứa Hạc cách hắn gần như vậy.

“Đây là có ý gì?” Gật đầu lại lắc đầu?

Là muốn nhưng lại không muốn?

Vương Tu càng ngày càng biến thái, cư nhiên có loại đam mê này.

Kỳ thật Vương Tu cũng không có, chỉ bởi vì người hắn trói là Hứa Hạc, cho nên có thể tiếp nhận, đặc biệt là Hứa Hạc không hề phòng bị gần sát hắn, trong thời gian ngắn đã làm mấy lần động tác thân mật.

Tỷ như xoa bóp mặt, kéo vành tai, vừa nãy còn sờ soạng hắn một chút.

o(〃 v〃)o

Hứa Hạc từ trước mặt vây quanh hắn, vuốt xuống chiếc nhẫn ở ngón út hắn, bởi vì không cao bằng Vương Tu nên cơ hồ mặt dán mặt, Vương Tu nhất thời bị mê hoặc, nhẫn trên tay đã bị lấy đi.

“Cái đó là em cho anh.”

Trên mặt hắn hiếm khi hiện ra giãy giụa, tay chân cùng phản ứng, muốn thoát khỏi cà vạt đoạt lại nhẫn.

Hứa Hạc ấn xuống đầu vai hắn, “Đừng nhúc nhích, lại nhúc nhích em sẽ ném nó đi.”

Vương Tu vô cùng ủy khuất, “Em đã cho anh thì là của anh rồi, trả lại anh được không?”

“Không được.” Hứa Hạc quơ quơ, đeo vào ngón út của mình.

“Xét thấy anh đã làm sai chuyện, cho nên em muốn trừng phạt anh, chờ em vừa lòng sẽ trả lại.”

Xong rồi lại lục soát trên người Vương Tu, phát hiện trong túi hắn có một cái khăn tay rất quen mắt.

“Cái này là anh nhặt được.” Vương Tu nhanh chóng giải thích.

“Nhặt trong tủ để đồ của em?” Hứa Hạc cười như không cười.

“Anh mua cho em một cái mới, tốt hơn cái này.” Vương Tu cau mày, đáng thương nhìn cậu.

“Nhưng em chỉ muốn cái cũ.” Hứa Hạc không hề nương tay, kiên trì lấy khăn tay về, “Cái này vừa đẹp mắt vừa thoải mái.”

Thu khăn tay xong lại nhìn khắp nơi, cái ly, bút, cà vạt, giấy ghi chú, quần áo mà cậu bị mất đặt trong cái túi lớn, để từ phòng ngủ đến thư phòng, lại từ phòng bếp đến WC, ngay cả tủ lạnh cũng có hộp bánh kem ăn thừa.

Hứa Hạc giống như có ông chồng giấu quỹ đen, cậu lục soát từng tấc, chỗ nào cũng soát ra một túi đồ lớn.

Có rất nhiều ly dùng một lần cậu từng uống, hộp cơm từng ăn, ngay cả cái chăn đợt trước vứt đi vì bẩn cũng bị Vương Tu nhặt về.

“Anh sưu tập mấy cái này có ích lợi gì?” Hứa Hạc vung tay lên, “Ném hết, một cái cũng không được giữ.”

Khó trách cứ cảm giác trong phòng loạn loạn, còn loáng thoáng có mùi lạ, hóa ra là từ mấy đồ này.

Tay Vương Tu bị trói, ngửa đầu nhắm mắt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Tất cả những đồ hắn cất còn mặc còn dùng được đều bị Hứa Hạc mang đi, những cái không thể mặc không thể dùng thì ném hết đi.

Trước khi đi cậu nói cho hắn cà vạt thắt nút thòng lọng, kéo ra là thoát được, Vương Tu vội vàng kéo ra, vội vàng đến phòng ngủ mở ngăn tủ, cửa nhỏ bên trong lộ ra, bên trong trống không.

Vương Tu: “……”

Vô cùng ủy khuất a, quần l.ót của Hứa Hạc cùng ảnh chụp đều không thấy nữa.

Quần l.ót là lần trước hắn đến nhà Hứa Hạc tìm được ở dưới chăn, vừa mới thay ra còn chưa kịp giặt, vì thế bị hắn trộm về đây.

Ảnh chụp là nhiều năm trộm theo dõi Hứa Hạc, chụp từ các góc độ.

Không nghĩ tới Hứa Hạc tinh như vậy, giấu ở cơ quan sau ngăn tủ cũng bị cậu lục soát ra.

Kỳ thật trước kia hắn cũng có đam mê sưu tập đồ của Hứa Hạc, tỷ như quần áo, đồ trang sức cùng tóc giả, khi đó Hứa Hạc ở quán bar đi làm sẽ mang tóc giả, hắn đều sưu tập, đặc biệt là lúc đi công tác, trở về hắn sẽ giả bộ đã quên, không có việc này.

Khi đó hắn vẫn là nhóc đáng yêu của Hứa Hạc, Hứa Hạc rất chiều hắn, mỗi lần đến nhà Hứa Hạc đều phải mặc quần áo Hứa Hạc.

Hứa Hạc thích quần áo rộng thùng thình, hắn mặc vào vừa vặn, so với quần áo tự mình mua còn chuẩn hơn, vì thế không khách khí cầm đi, sau đó lại mua cho Hứa Hạc đồ mới rộng thùng thình, vừa vặn hắn có thể mặc.

Chờ Hứa Hạc mặc hai ngày liền chạy tới nhà cậu mặc quần áo đi, thường xuyên làm Hứa Hạc không có quần áo mặc.

Hiện tại……

Ngay cả quyền lợi sưu tập đồ của Hứa Hạc cũng bị tước đoạt, nhưng có phải Hứa Hạc đã quên không, hôm qua cậu vào bồn tắm khiến quần áo ướt hết, hiện tại còn treo ở trên ban công chưa khô, không chỉ quần áo mà còn quần l.ót.

Có một tia hy vọng cuối cùng, Vương Tu vội vã chạy tới ban công, phát hiện chỉ còn một kiện áo sơmi, cái khác đều không thấy.

Sao lại chỉ còn một kiện áo sơmi? Quần áo khác đi đâu?

Ban công nhà hắn ở trong sân, phía dưới là hồ nước nhìn không sót gì, xem ra đã bị Hứa Hạc cầm đi, vẫn còn để lại một món cho hắn, không tính là quá tuyệt tình.

Kỳ thật có thể hòa hảo với Hứa Hạc đã là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Lý do sưu tập đồ vật bởi vì thích Hứa Hạc, hiện tại Hứa Hạc đã ở bên người, mấy thứ kia cũng vô dụng.

Ừm, thật ra vẫn còn hữu dụng, chỉ là không có tác dụng lớn bằng bản thân Hứa Hạc thôi.

Đương nhiên đó là trong tình huống Hứa Hạc hoàn toàn tiếp nhận hắn, hiện tại Hứa Hạc ngoài mặt rộng rãi, trong lòng phỏng chừng còn có vài phần mâu thuẫn, nhưng không sao, sau này có thể chậm rãi bồi dưỡng cảm tình, một ngày nào đó sẽ tốt hơn cả đời trước.

Vương Tu cầm cái áo sơmi kia đặt trong phòng ngủ, lại đến WC cầm máy sấy, lúc đi ngang qua phòng bếp mới nhớ tới chuyện làm cơm, vậy mà quên nói cho Hứa Hạc, để cậu đói bụng rời đi.

Hắn vội vàng chạy vào phòng bếp, mở nồi hấp thì thấy bên trong mỗi loại đồ ăn đều bị lấy đi một phần nhỏ, canh cũng ít non nửa chén, bên cạnh có để tờ note.

Dòng chữ đoan chính, khí phách xinh đẹp ập vào trước mặt.

【 tay nghề càng ngày càng tốt, canh uống ngon. 】

Hứa Hạc khen hắn.

o(〃 v〃)o