Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 55




Hồ Lương tự hào ưỡn ngực, “Cậu chưa thấy không có nghĩa là không có, thầy cậu lần đầu tiên cũng thấy đỏ.”

Hứa Hạc lập tức lấy di động ra tra, thật đúng là tra ra mấy cái, nhưng đa số người tỏ vẻ sẽ không, nếu có thì có thể do bị bệnh.

“Thầy, anh có nhiễm bệnh không?”

Hồ Lương trợn trắng mắt, “Đó chỉ là số ít thôi, trước kia tôi nghe một lão trung y nói qua, có lạc hồng là bình thường, cũng có thể là nhiễm bệnh, tôi là vì lần đầu tiên, sau này thì không có.”

“Vậy Trương Nam Sinh thì sao?” Hứa Hạc hoài nghi nhìn y.

“Hắn chắc chắn cũng là lần đầu tiên, tối hôm qua đỏ mặt nửa ngày.”

Trương Nam Sinh thật sự là lần đầu tiên, trong rượu vốn dĩ đã có công dụng hưng phấn, hắn lại uống hơi nhiều, cương lên cũng không biết làm thế nào tiếp, chỉ biết cọ khăn trải giường, bị Hồ Lương phát hiện, loát giúp hắn một phen, kết quả phát hiện hắn có lạc hồng.

“Đồ đệ, hiện tại mấu chốt là tôi nên làm cái gì bây giờ?” Hồ Lương vò đầu bứt tóc, “Hôm qua nửa đêm hắn tỉnh lại một lần, mắng tôi một trận, nói tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của gì đó, rõ ràng là hiểu lầm tôi.”

Trương Nam Sinh còn nghĩ mình bị y ‘bá vương ngạnh thượng cung’.

Hứa Hạc: “……”

“Thầy, tôi muốn nói cho thầy một chuyện.”

“Cái gì?” Hồ Lương hoài nghi hỏi.

“Trương Nam Sinh là cổ đông của công ty chúng ta, chính là người lần trước chơi game cùng chúng ta.”

Hồ Lương: “……”

“Sớm biết liền nghe lời cậu.” Là người đều có tâm tư phản nghịch, Hứa Hạc càng không cho y trêu chọc Trương Nam Sinh, y càng muốn trêu chọc, sau đó liền biến thành như vậy.

Tự làm bậy không thể sống a.

“Ngẫm lại anh đây một đời anh minh, chẳng lẽ cứ như vậy bị hủy hoại sao?”

Hứa Hạc đỡ trán.

Thầy cậu lại bắt đầu rồi.

“Thầy, anh tự đắm chìm trong thống khổ đi, đồ đệ đi nộp đơn từ chức đây.”

Hồ Lương kinh ngạc ngẩng đầu, “Đơn từ chức?”

“Ừm.” Hứa Hạc gật đầu, “Hai ngày nữa tôi khai giảng, tôi muốn chuẩn bị trước.”

“Nhanh như vậy?” Hồ Lương theo tới, “Vậy từ nay về sau không thể song kiếm hợp bích với đồ đệ nữa?”

Hứa Hạc nghe ra ý tứ bên trong, “Thầy chậm rãi xông pha đi, sang năm đồ đệ còn trở về.”

Hồ Lương thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Hứa Hạc không dong dài với y nữa, nợp đơn cho bộ phận nhân sự, bởi vì vị trí của cậu không quá quan trọng, trước đó cũng đã nhắc qua, cho nên trưởng phòng nhân sự phê chuẩn ngay, bảo cậu mai đến lĩnh tiền lương, sau đó không cần tới nữa, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng.

Cậu do dự một chút, không nói việc này với Vương Tu, trưởng phòng nhân sự đã duyệt, Vương Tu có biết hay không có ích lợi gì?

Hứa Hạc đi ngang qua cửa văn phòng, phát hiện bên trong lại bắt đầu tru lên.

“Tôi đã kén ăn lại còn không thích uống thuốc!”

Hứa Hạc: “……”

Lần này có kêu đến ch.ết cũng kệ anh.

Cậu bình tĩnh rời đi, tiếp tục tiếp khách hàng.

Kết quả chuyện ông chủ kén ăn và không thích uống thuốc được truyền tới tai mỗi nhân viên, cũng thuận tiện truyền cho Hứa Hạc.

Hứa Hạc: “……”

Nhịn thêm một ngày cuối cùng, ngày mai có thể đi rồi.

Cậu không tới, Vương Tu liền gửi tin nhắn.

【 Hứa Hạc, anh kén ăn lại không thích uống thuốc, em thật sự không tới an ủi an ủi anh sao? ( ⊙v⊙) 】

Hứa Hạc: “……”

Cậu nỗ lực nghĩ đến trước kia Vương Tu đối xử tốt với mình, đè nén xúc động muốn trở mặt.

【 Hứa Hạc, Hứa Hạc, anh thật sự kén ăn, thuốc cũng chưa uống xong, không tin cho em xem. 】

Phía sau là hai bức ảnh, một ảnh là đồ ăn mới ăn một chút, một ảnh là thuốc mới uống một ít.

【 Em dỗ anh đi, anh sẽ thu phục toàn bộ. _(:з】

【_(:з” 】

【_(:з” ∠)_ 】

Hứa Hạc: “……”

Nể mặt anh bán manh thành công, miễn cưỡng vào xem anh đã ch.ết chưa vậy?

Hơn nữa cậu cũng có chút nhớ số 3, hôm qua số 3 chắc hẳn lại bị Vương Tu nhốt trong văn phòng, cả đêm không thấy nó.

Hứa Hạc chờ đến giờ ăn cơm trưa mới gõ cửa văn phòng, bên trong lập tức có người đáp lại, “Vào đi.”

Nghe cái giọng kiêu ngạo này, ai mà nghĩ hắn lại là cái dạng tổng tài này.

Trên thực tế đã bại lộ rồi, toàn bộ công ty đều đã biết, ông chủ mới có hai gương mặt.

Hứa Hạc vào cửa, tuy không phát ra tiếng nhưng Vương Tu đã biết là cậu, đã sớm chờ ở đó, trên bàn là cơm và thuốc.

“Hứa Hạc, cơm khó ăn quá, anh ăn không vô, thuốc cũng thế, đắng quá đi.”

Hứa Hạc: “……”

Ngang nhiên làm nũng như vậy đúng là phạm quy a.

Hứa Hạc đi tới ngồi bên cạnh hắn, “Thật sự ăn không vô?”

Vương Tu gật đầu, “Không có ngon như em nấu, anh thích cơm em nấu cơ.”

Hứa Hạc cũng không để ý đến hắn, nhàn nhã chọc mèo, “Không thích ăn thì em đút cho mèo vậy.”

Vương Tu: “……”

Hắn vội vàng sửa miệng, “Thật ra cũng không phải rất khó ăn, là do anh ăn uống quá kém, chỉ ăn được mấy miếng.”

Vì sao ăn uống kém, còn không phải bởi vì Hứa Hạc không dỗ hắn, chỉ cần Hứa Hạc dỗ dành hắn là tốt rồi.

Nhưng Hứa Hạc chính là không dỗ hắn, “Tật xấu của anh còn trách ai hả!”

Vương Tu: “……”