Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 59




“Con đang trong giờ làm hả?”

Hứa Hạc gật đầu, xong mới ý thức được bên kia không nhìn được, mở miệng nói, “Vâng con đang đi làm.”

“Vậy mẹ không quấy rầy nữa, con làm đi nhé.”

Hứa Hạc lại ‘vâng’ một tiếng, “Mẹ, nếu có người tới dọn đồ của con thì mẹ hẹn người ta lúc khác nhé, con cẩn thận suy xét lại.”

Nói rồi trừng mắt nhìn Vương Tu.

Vương Tu vô tội chớp mắt.

“Ừ, chờ con về rồi nói.” Mẹ cậu ngắt điện thoại.

Hứa Hạc cũng chuyển điện thoại về trạng thái chờ, đứng trước bàn làm việc cảnh cáo Vương Tu, “Anh đừng nghĩ nữa, tạm thời em sẽ không dọn khỏi nhà đâu.”

Đời trước cậu bị phát hiện là do mang đồ từ quán bar về, ba cậu tìm theo địa chỉ, đời này cẩn thận một chút chắc sẽ không bị phát hiện.

“Vậy anh dọn đến chỗ em.” Vương Tu ghé trên bàn, mặt vùi vào cánh tay, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn cậu, loáng thoáng có thể nhìn thấy thần sắc lấy lòng bên trong.

Khác biệt hoàn toàn với lúc nãy dỗi thư ký.

“Tùy anh.” Cái này cậu thật sự không quản được, muốn dọn đi đâu là tự do của Vương Tu.

Vương Tu kéo ngăn kéo ra: “Hứa Hạc, em muốn ăn kẹo sữa không?”

Hắn đưa lòng bàn tay về phía trước, động tác nâng lên khiến tay áo lộ ra một đoạn cánh tay, trên cổ tay có vài đường sẹo trắng.

Hứa Hạc lập tức trầm mặc.

Suy nghĩ về đời trước.

Đời trước Trương Nam Sinh thường nói một câu: “Cậu đối xử với hắn tốt quá, chiều hư thì phải làm sao?”

Hứa Hạc chỉ làm bộ không nghe thấy, sau đó tiếp tục chiều chuộng, Vương Tu cũng tiếp tục bắt lấy cậu, bắt được rồi thì ấn ở sô pha, giận dỗi vừa hôn vừa cắn.

Hứa Hạc đưa cổ tay cho hắn, để hắn cắn, hắn cắn cậu xong lại đau lòng, kiên trì muốn băng bó cho Hứa Hạc, kỳ thật chỉ là dấu răng, cắn cũng không quá mạnh.

Bạn bè xung quanh đều bị hai người họ làm ê răng, kêu hai người họ có chuyện gì thì vào phòng mà giải quyết, vì thế hai người bị đuổi đến phòng khách nhà Trương Nam Sinh.

Bên trong bởi vì thường xuyên có người ở nên dọn dẹp rất nhanh, kỳ thật nhà của Trương Nam Sinh chính là căn cứ nhỏ của bọn họ, nếu không tóm được Hứa Hạc ở chỗ làm việc hoặc trường học, thì nhất định cậu đang ở chỗ này.

Hai người bọn họ vừa vào phòng, Hứa Hạc đã bị Vương Tu đè trên giường, vội vã muốn cởi quần áo cậu.

Hứa Hạc cười nhạo, “Người ta bảo chúng ta giải quyết, anh thật sự muốn giải quyết ở chỗ này à? Nhỡ bọn họ cài máy theo dõi thì sao?”

Vương Tu bị dọa nhìn khắp nơi, không phát hiện có máy theo dõi thì tiếp tục đè trên người Hứa Hạc.

Hứa Hạc bình tĩnh vừa chơi game vừa khuyên Vương Tu, “Cái chăn đơn này không biết đã bị bao nhiêu người dùng qua, ‘làm’ ở đây anh không chê dơ à?”

Vương Tu nghe thấy cũng đúng, “Vậy em nói làm sao bây giờ?”

Hứa Hạc xê dịch, nâng cánh tay thản nhiên lộ ngực ra.

“Bò lại đây ngủ một giấc, ngày mai đi về em gọi anh.”

Mắt Vương Tu sáng ngời, thật sự bò qua, đầu gối lên ngực Hứa Hạc nghe tiếng tim đập, còn thuận tiện hít mùi hương trên người cậu.

Hắn thật sự rất giống thú cưng nhỏ ỷ lại chủ nhân, chỉ cần Hứa Hạc không đuổi hắn về thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.

Vương Tu vốn dĩ thành thật ghé vào ngực cậu, không biết nghĩ tới cái gì lại đột nhiên cách quần áo cắn cậu một ngụm.

Hứa Hạc hít một hơi khí lạnh.

Di động ‘bang’ một tiếng rơi xuống khăn trải giường.

Hứa Hạc đẩy hắn một chút, “Thật nghịch ngợm.”

Nhưng cậu không tức giận, chỉ nhéo lỗ tai Vương Tu, “Anh có ngủ không, không ngủ em ra ngoài đây.”

Vương Tu vội vàng bò về, “Anh ngủ.”

Hắn ngoài mặt nói ngủ nhưng thật ra lén lút lăn lộn Hứa Hạc các kiểu, sờ một chút, cấu một chút, ấn một chút, lăn lộn đến nửa đêm hai ba giờ mới ngủ.

Chờ hắn ngủ, Hứa Hạc nhẹ nhàng đẩy vai hắn, nhân lúc hắn xoay người thì cởi quần áo ra, cài ở trên người hắn.

Vương Tu ngủ không an ổn, nhất định phải ngửi mùi của cậu mới ngủ được, bằng không ngủ không bao lâu sẽ tỉnh lại, vậy công sức cậu dỗ ba bốn tiếng vừa rồi coi như vô dụng.

Hứa Hạc nhẹ nhàng hôn trên trán hắn một cái rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Nhóm người bên ngoài vẫn còn đang chiến đấu, Hứa Hạc cũng gia nhập vào đánh game hừng hực.

Trương Nam Sinh lại hỏi cậu, “Hứa Hạc, cậu không mệt sao? Mỗi lần dỗ là hai ba tiếng đồng hồ.”

“Đúng thế, to con vậy mà cậu còn coi như em bé, sợ va đập hả?”

“Em trai tôi mới 6 tuổi, ngủ cũng không cần người dỗ.”

“Đây cứ như trẻ con.”

“Tôi thấy cậu chiều quá rồi.”

Hứa Hạc nghe vậy chỉ cười, không trả lời vấn đề của mọi người, ngược lại hỏi một vấn đề, “Các cậu từng tự s.át chưa?”

Mọi người lập tức trầm mặc.

“Một người phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể tự sát?” Hứa Hạc nhìn cửa phòng khách, lâm vào trầm tư, “Nhà tôi phá sản, lúc ba tôi định nh.ảy lầu tôi cũng chưa nghĩ tới tự s.át, cho nên vẫn luôn không rõ phải có dũng khí lớn thế nào mới tự s.át?”

Không đợi người khác ngắt lời, Hứa Hạc lại tiếp tục nói, “Ba tôi từng nói sở dĩ con người tự s.át là bởi vì đã không còn chỗ để dựa dẫm tinh thần.”

Người bình thường đều sẽ có chỗ để dựa dẫm tinh thần, hoặc là người, hoặc là vật, có nhiều người thậm chí đồng thời có người, vật, tiền, địa vị, chống đỡ bọn họ sống sót.

Nhưng Vương Tu không có, hắn không có chỗ để dựa dẫm tinh thần, cho nên dưới sự tuyệt vọng đã tự s.át rất nhiều lần.

Nhưng lần nào cũng bị cứu về, đôi khi ba hắn, đôi khi là quản gia, đôi khi là do cắt không sâu, đôi khi là bởi vì không có kinh nghiệm, m.áu khô lại nên hắn vẫn sống.

Hoặc nói là do mạng chưa hết.

“Nếu hắn không có chỗ dựa tinh thần, tôi sẽ là chỗ dựa của hắn.”