Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 129




Trên đường có không ít người nhìn chúng tôi, người ta cũng chẳng hiểu đang không tự dưng lại chạy. 

Gió, gió thật lạnh táp vào mặt tôi khiến tôi thở hổn hển. Không biết Tông thịnh nghĩ gì mà tự dưng lại chạy như vậy. Nhưng, vì anh kéo nên tôi cứ thế chạy theo mà không chần chờ, suy nghĩ. Chuyện gì cũng mặc kệ, tôi chỉ việc đi theo anh, dù chạy tới đâu, rời xa tất cả thì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần chạy theo anh.

Rốt cuộc, anh dừng bước chân, cạnh bên một cửa hàng tiện lợi bên cạnh cầu.

Trong lúc chạy tôi không để ý, giờ dừng lại mới cảm thấy vô cùng khát nước, hô hấp khó khăn, yết hầu giống như là muốn bốc khói. Cũng may mắn lúc tôi còn học ở trường, tôi cũng hay chạy nước rút, nếu không chạy nãy giờ có lẽ tôi cũng gục mất. 

Tôi thở gấp, Tông Thịnh đồng dạng cũng thở gấp, khoảng cách xa như thế, cho dù là nam thì cũng không phải dễ dàng gì. Anh móc ví, mua một bình nước lạnh, mở nắp rồi đưa tới trước mặt tôi.

Tôi cũng không khách khí, uống luôn vài ngụm. Sau khi uống, đi tới vài bước, để cơ thể chậm rãi khôi phục lại.  Tông Thịnh đồng dạng cũng cầm chai nước, có điều anh một lần uống cạn cả chai, cũng đi theo tôi bước tới trước. 

Chúng tôi không nói tiếng nào, chỉ yên lặng bước lên cầu. Lúc này thì tôi đi ở phía trước, anh theo ở phía sau.

Đến giữa cầu, nhìn cảnh sông đẹp mắt dưới ánh đèn lấp lánh, tôi dừng bước, quay lại thấy anh đằng sau lưng.

Hóa ra, mỗi bước tôi đi anh đều đứng ở đằng sau, việc này khiến lòng tôi dâng lên cảm giác ấm áp. 

Tông Thịnh đi lên phía trước, bước tới gần tôi, đột nhiên đưa tay nâng mặt tôi hôn thật mạnh mẽ, thật sâu.

Ban đầu, tôi kinh ngạc tới mức đứng yên không nhúc nhích, tiếp theo phản ứng là giãy giụa. 

Ở đây mà Frenchkiss,  trăm phần trăm sẽ bị người chụp ảnh. 

Nhưng tôi giãy giụa không có tác dụng, anh ghì chặt gáy tôi, khiến tôi không thể quay đầu, dù cho tay tôi đánh vào người anh cũng vô tác dụng. Sau cùng, tôi không giãy giụa nữa, móng tay anh nhẹ ấn vào làn da sau gáy tôi… chỉ cần dùng chút sức là đầu tôi có lẽ sẽ bị nhấc ra mất… trong lúc hốt hoảng, tôi tự nhiên cảm thấy mình có chút biến thái, vậy mà lại tập trung vào nụ hôn say đắm này.

Khi nụ hôn kết thúc, anh áp trán vào trán tôi, thấp giọng thì thầm gọi tên tôi hết lần này đến lần khác. “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, Ưu Tuyền…”

“Dạ.”

“Đừng phản bội anh, mãi mãi đừng vậy, Nếu không, anh thật sự sẽ giết em, đem em biến thành xác khô, vĩnh viễn giữ em lại bên người.”

[Mèo: Hình ảnh gì mà rùng rợn quá vậy bay?!]

“Được!” Tôi cứ thế đáp lời anh. Trong lòng lại cuồn cuộn sóng, cái gã Tông Thịnh này, không biết nói lời âu yếm dễ nghe sao? Mở miệng ra là nói mấy câu giết chết lãng mạn này.