*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ quấn khăn lông, an tĩnh tới mức không cảm nhận được hô hấp của anh.
Tôi không biết ngồi vậy có giống trên tivi gì mà đả thông kinh mạch không. Dù sao, tôi biết không thể lên tiếng, cứ thế lẳng lặng ngồi nhìn anh.
Nhưng ngồi lặng lẽ ngắm anh như vậy mới thấy ngũ quan anh thật sự khá đẹp. Lỗ tai trắng, cảm giác thật mềm mại khiến tôi chợt muốn cắn một cái. Ngũ quan thật rõ ràng. Cũng không biết người ba quỷ của anh trông ra sao, bất quá đẹp trai thì sao chứ, cũng không phải tốt lành gì.
Cả buổi tra tôi không ngủ được cũng không dám nói tiếng nào với anh. Mãi đến tận khi trời tối Tông Thịnh mới đứng lên nói tôi chuẩn bị đi tới toà nhà Linh Linh, còn tôi thì đang ngồi trên giường ôm chăn mà nghiêng đầu ngủ gục.
Khi tới nơi thì Ngưu Lực Phàm đã chờ chúng tôi sẵn ở đó. Tôi căn bản không biết Tông Thịnh đã gọi Ngưu Lực Phàm khi nào.
Tông Thịnh xuốnh xe liền nói: “Ngưuu Lực Phàm, ngươi hẹn Thẩm Hàm ra di, hai người đi hẹn hò, chi phí cứ tính ta trả cho. Nghĩ cách để cô ta đưa ngươi đi kên khách sạn Sa Ân thuê một gian phòng ở lầu sáu.
Ngươi đi xem, Thẩm Kế Ân có phải hay không đang ở lầu sáu, tình huống của gã thế nào.”
Ngưu Lực Phàm vừa rồi đi tới chỗ chúng tôi vẫn đang tưoi cười, vừa nghe xong thì mặt lập tức xụ xuống.
“Tông Thịnh, cậu đây là chỉnh tôi phải không? Kêu tôi ứng phó bà cô kia thì được, còn kêu tôi đi thuê phòng?! Bà cô nhỏ đó còn là trẻ vị thành niên đó, cô ấy kêu một tiếng là tôi được vào đồn công an ngủ một đêm đó. Loại chuyện này để cậu đi hợp hơn đó.”
Hắn nói, càng nói càng nhỏ, mắt liếc liếc tôi. Tôi cũng trừng mắt lườm hắn.
“Tối nay chuyện ở toà nhà Linh Linh phải kết thúc. Cây kia phải phong ấn cho xong, lầu chín và mái nhà cũng thế. Anh làm không?!”
Ngưu Lực Phàm lắc đầu, có lẽ hắn cũng biết mình chỉ có lý thuyết nên chưa chắc thành công.
“Vậy ta làm. Thẩm Kế Ân nói không chừng đang ở lầu 6 Sa Ân, căn bản là không cần phiền toái. Tông Ưu Tuyền, đi theo anh.”
Ngưu Lực Phàm còn muốn nói cái gì, tôi vội tiến đến bên cạnh hắn, đè thấp thanh âm nói: “anh ấy hôm nay có chút lạ, anh vẫn nên đồng ý thôi!”
Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, thấp giọng nói: “Hắn uống lộn thuốc?”
“Không sai biệt lắm.”
Tôi nói, chắc lộn thuốc tên là Nữ Nhân Dược.
Càng nghĩ tôi càng thấy ban trưa Tông Thịnh hất tay tôi ra là vì cô gái kia.
Ngưu Lực Phàm nhìn sang phía Tông Thịnh đang đứng trước cây cổ thụ, thì thầm.
“Thôi, tên kia anh không thể trêu vài. Anh đi trốn đây. Lúc cậu ta làm việc, em đứng kế bên chụp giúp anh vài tấm ảnh nhé.”
“Anh học lén nghề!”
“Nhìn xem mà thôi.” Ngưu Lực Phàm chuồn thẳng.
Tôi do dự, chắc là không chụp ảnh được rồi, không cần phải mạo hiểm. Hôm bay Tông Thinj quả thực vô cùng bất thường, chọc hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Nơi này buổi tối căn bản là không có ai, dù cho ban ngày rất đông người qua lại xem náo nhiệt nhưng đến tối thì chẳng ai dám qua lại để bị quỷ nhát.
Dù gì thì cô gái kia chết rất kỳ dị, rất nhiều điểm đang ngờ
Tôi có xem trên Wei bo, có người đã biên hẳn một câu chuyện tới hiện trường mà phân tích.
Đầu tiên, người bình thường chẳng ai có thể tự mình siêt cổ mình tới chết được. Vậy có khả năng là cô gái đó chơi thuốc, nhưng hiện trường lại không chút dấu vết của việc chơi thuốc.
Còn nữa, cô gái đó mới tới đây nên chẳng có thù oán gì với ai, hiện trường cũng không có dâu vết của cướp giật tiền bạc cũng như cướp sắc.
Sau cùng, theo người nặc danh đó thì dựa trên mức độ phân huỷ của thi thể, có khả năng cô ta đã chết khoảng ba ngày.
Mà những người ở cùng cô gái đó ở toà nhà Linh Linh thì hôm qua lúc ban ngày thì cô ta vẫn còn sống sờ sờ ra đó.
Cuối cùng tổng kết, nháo quỷ!
Với phân tích rõ rệt như vậy, buổi tối đố ai dám héo lánh tới toà nhà Linh Linh này.
Bất quá cũng không phải là không có ai tới lui, chỉ là lầu chín không có ai, các tầng khác vẫn có người.
Tông Thịnh đứng trước cái cây, tôi đi theo qua. Tay anh vẫn nhét trong túi quần. Anh mặc quần túi hộp nhét đầy đồ nghề. Anh hỏi: “Em có nhìn thấy những thi thể trên cây không?”