Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 161-2




Ông Tông Thịnh nhìn tôi nói: “Ưu Tuyền, con còn tới làm gì? Ta đã nhận được điện thoại của bà nó rồi.”

“Ông, con chỉ là tới thực tập. Hồ sơ thực tập của con đã ở chỗ này. Lúc trước cũng là ỷ vào  quan hệ cùng Tông Thịnh, cũng chưa tới đi làm. Hiện tại nếu đã không có tầng quan hệ kia, vậy tự nhiên con phải tới đi làm. 

Tuy rằng thực tập chỉ còn lại hơn một tháng, nhưng con có thể thực tập không cần lương, hiện tại con chỉ hy vọng, ông có thể giúp con phần báo cáo thực tập ký tên đóng dấu, ít nhất có thể  giúp con thuận lợi tốt nghiệp.”

Ông nhìn tôi, có vẻ khó xử, do dự một chút mới  nói: “Cũng là nhà của chúng ta thiếu con. Để ta nói a Hoành nhìn xem, coi con thích hợp làm cái gì, tìm cái gì nhẹ nhàng chút, tiền lương thì cứ lấy đi.”

Tôi vội cúi đầu với ông. So với bà Tông Thịnh thì ông dễ nói chuyện hơn nhiều. Mà a Hoành, chính là thúc thúc kia của Tông Thịnh, hiển nhiên chính là không nghĩ tới chuyện cho tôi việc gì tốt lành, hắn ném tôi vào một dự án bất động sản làm nhân viên kinh doanh. Mà nhân viên kinh doanh vốn dĩ áp lực rất lớn, lương thấp, chủ yếu thu nhập là dựa vào phần trăm bán hàng. Bán không được thì tiền lương ít tới đáng thương, mà đối với thực tập mới như tôi thì những nhân viên kinh doanh kia đương nhiên không coi tôi là đối thủ cạnh tranh.

Mặc kệ thế nào, tôi có thể tìm được cái cớ, lưu tại nội thành, vẫn là ở trong công ty nhà Tông Thịnh bọn họ, vẫn có thể nghe được tin tức của Tông Thịnh. 

Tôi thật sự muốn hỏi anh, những lời bà anh nói là do anh sắp xếp, hay là thế nào?!? 

Từ đồng phục khách sạn chuyển sang váy nhân viên kinh doanh BĐS màu đen, công việc trước hết là học thuộc lòng về các căn hộ. Ăn cơm công tác, ở tại ký túc xá lầu ba của dự án. Ở đây, lầu một là đại sảnh, lầu hai là văn phòng, lầu ba chính là nhà ăn cùng ký túc xá.

Ở chỗ này, người ta chỉ biết tôi họ Tông, là thân thích ở quê của lão tổng, chỉ là như vậy thôi.

Buổi tối hôm sau, lúc ăn cơm tôi rốt cuộc nghe được một ít tin tức về Tông Thịnh. Đó là hai giám đốc kinh doanh nói.

“Nghe nói tòa nhà Linh Linh bên kia tháng này liền phải khởi công.”

“Sao lại nhanh như vậy?”

“Tiểu lão bản ra tay đó, hạng mục kia nghe nói là cháu của lão tổng làm, mới vừa tốt nghiệp không bao lâu nên có chút bốc đồng đi. Lại nói nhà bọn họ cũng không thiếu chút tiền ấy cho hắn phá chơi.”

Sao ai cũng thấy Tông Thịnh là  phá của nhỉ? Tông Thịnh tiêu tiền nhiều, nhưng tiền anh tiêu là của anh, bản thân anh cũng có thiết kế nhà để kiếm tiền mà. Trong lòng tôi bất bình thay Tông Thịnh.  

“Nghe nói bên kia mấy ngày nay làm một cái văn phòng vách kính bảo vệ môi trường gì đó làm trung tâm kinh doanh BĐS, tháng sau sẽ phân người sang bên đó làm. Hôm qua tôi qua hội sở thấy tiểu lão bản mở họp, nghe người khác nói rằng tòa nhà kia là tiểu lão bản tự mình thiết kế.”

“Sao mà nhanh như vậy, phê duyệt có thể nhanh như vậy á?”

“Không biết vì cái gì, tiểu lão bản thật sự gấp. Đúng là mới ra đời  nên nhiệt tình có thừa.”   

Hóa ra mấy hôm nay Tông Thịnh thiết kế tòa nhà, nếu anh không ở bên ‘con bướm’  kia thì có phải tôi có thể gọi cho anh không?

Trong lúc tôi đang do dự thì điện thoại vang lên, hiển thị một dãy số xa lại, tôi nghi hoặc một lúc sau, mới cúi đầu, nghe máy.

“Alo, xin chào.”

“Ưu Tuyền.” Di động  đầu kia truyền đến giọng Tông Thịnh làm tôi ngạc nhiên suýt rơi máy

“Ơ, anh...”

“Em ở đâu?”

“Ở, ở bộ phận kinh doanh hoa viên Nam Sơn.”

Bên kia trầm mặc một chút lúc sau, mới nói: “Chuyện ở quê anh có nghe nói. Anh hiện tại đang bận, mọi việc anh sẽ xử lý. Cho anh mấy ngày, bọn chúng hẳn là sắp động thủ. Trước khi tòa nhà Linh Linh bị phá thì khẳng định sẽ động thủ.”