Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 171-2: Trộm! 2




“Tôi, tôi không đáp ứng nên chị ấy đẩy em xuống đường.” tôi cũng nóng nảy mà bực bội nói lại.



Thẩm Hàm chọc chọc cánh tay Ngưu Lực Phàm, nói: “Biết ngay là anh không được mà. cái gã Tông Thịnh kia tuy nhân phẩm không ra gì nhưng lúc làm pháp sự trông thật là tuấn tú mà.”



Nửa tiếng sau Thẩm Hàm dùng xe của mình đưa tôi về chỗ bộ phận kinh doanh. Tôi xuống xe thì cô nàng ló đầu từ trong xe ra nói: “Này, tông Ưu Tuyền, kỳ thật chị không tồi đâu. Có được tình yêu còn có thể nhìn thấy ma quỷ, còn tôi, có muốn cũng không được.”



“Mấy thứ này chẳng có gì tốt lành cả.” Tôi đáp lời rồi vẫy tay với cô nàng, nhìn theo xe cô nàng rời đi. Cũng không biết hôm nay Ngưu Lực Phàm muốn giải thích thế nào với cô nàng nữa, và cũng không biết quan hệ giữa bọn họ là thế nào, đã đi đến bước nào rồi. Meo_mup đăng truyện tại ga c sá ch chấm com và tại faceboo k của Mèo các bạn nhé.



Hơn chín giờ, lúc này đối với bộ phận kinh doanh cũng không phải là khuya, vẫn còn nhiều người ra ngoài chưa quay trở về.



Tôi đi vào ký túc xá ở lầu ba, trong phòng của chúng tôi cũng chỉ có một mình Tiểu Mễ đang nằm trên giường đắp mặt nạ, cơ thể thon dài, dài gần hết cái giường.




Thấy tôi vào, chị ta cẩn thận nói: “Ưu tuyền, không ngờ nha, tiểu lão bản đẹp trai như vậy mà lại là bạn trai cũ của cô. Mà giờ cô lại ngồi xe thể thao của người khác trở về, cô thật sự giỏi ghê.”



Cô ta nói chuyện dường như không cần ai đáp lời, cũng không cần biết người nghe có thoải mái hay không. Tôi không đáp lời mà trực tiếp vào phòng tắm. Tiểu Mễ vẫn ngồi đó nói một mình, nói Tông Thịnh đẹp trai tới mức nào, nói dáng người anh tuyệt ra sao, cho dù anh có keo kiệt đi nữa thì cũng vì tôi không đủ xinh đẹp, không thể khiến cho nam nhân chịu trả giá.




Khi tôi tắm xong thay đồ ra ngoài xong thì chị ta đã lột mặt nạ, cười nói với tôi.



“Ưu Tuyền, tôi muốn theo đuổi tiểu lão bản Tông Thịnh, người đàn ông tài hoa đến vậy tôi muốn dạy dỗ thành người đàn ông nhất đẳng.”



“Ừ, vậy chị cố lên.” tôi nhàn nhạt nói, thật không biết Tông Thịnh lấy đâu ra mị lực như vậy, làm cho người chưa từng nói với anh được vài câu đã nguyện ý trả giá vì anh tới vậy.




Tôi trở lại giường, giường công ty mua cho, thật nhỏ, thật cứng.



Thấy tôi sắp ngủ, Tiểu Mễ nói: “Thực ra thì, việc kinh doanh bất động sản này cũng không thể làm lâu dài. Có thể làm được tới năm 40 tuổi đã là không tồi rồi. Nếu tới lúc đó mà chưa lên chức thì so với những em gái mới tươi trẻ thì chúng ta làm gì còn cái gì để mà so sánh chứ?” Những người tới mua nhà đều tới vì những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thôi. Tôi biết trước đây có chuyện những nhân viên nữ kinh doanh bất động sản chuyên bán biệt thự xây thô, chỉ cần bán được nhà thì cái gì cũng dám làm. Này, Tông Ưu Tuyền, cô có nghe tôi nói không?”



“Ngủ đi, muốn đẹp thì đắp mặt nạ thôi không đủ đâu, phải ngủ đủ giấc nữa.” tôi nói, nhưng trong lòng tôi nói nghĩ tới khu của anh chẳng phải cũng là biệt thự và có nhân viên chuyên kinh doanh biệt thự, căn biệt thự của anh không phải cũng có người tới xem… rồi làm gì gì với khách ở đó chứ? Chắc không, căn nhà là của bà anh nên chắc không để người dẫn ai đi xem nhà.



Mơ mơ màng màng, tôi thật nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi sờ lên trán mình, nóng rồi, tôi hiểu, mình đã sinh bệnh, tôi rất muốn uống thuốc nhưng tôi thở không được, mí mắt không nâng lên nổi.