Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 179: Tám Về Thẩm Kế Ân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không chỉ tôi nghe thấy những lời này mà Thẩm Hàm cũng nghe được. Cô nàng vội cúi người soi gương trên kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm vào mí mắt.



Tông Thịnh cũng để ý động tác nhỏ này của cô nàng, tiếp tục nói: “Cũng không phải là tất cả mắt hai mí như vậy thì nhất định là tiểu tam, chỉ là có khả năng. Giống như ở phụ nữ ở goá nhiều năm sẽ có chín điểm xấu trên mặt như gò má cao, hầu kết nhô ra, dáng rắn mặt chuột, mày rậm, mũi khoằm, đầu tóc rối, huyệt Tứ Bạch nhô cao, mặt có quầng thâm nám. Nếu một hai thứ không phù hợp thì chưa thể nói khẳng định được, nhưng nếu có đến tận ba bốn đặc điểm thì tướng mạo có thể khẳng định được nhiều phần. Thôi được rồi, chuyện tối nay dừng ở đây thôi. Giờ thì đi thôi nào, nhớ kỹ, đừng quay đầu lại nhìn, cẩn thận bị cô ta để ý.”



Thẩm Hàm vội nói: “Không quay đầu lại, không quay đầu lại, ta thấy ta và cô ta không hề giống nhau.”



Thẩm Hàm nhảy lên chiếc bán tải, Ngưu Lực Phàm cũng lên xe, bọn họ lái xe đi thật nhanh, thật đúng là không quay đầu lại xem một cái.



Tông Thịnh mang tôi lên xe, điều chỉnh kính chiếu hậu cụp vào, lái xe theo cảm giác mà rời đi, dường như anh cũng sợ mình trong lúc lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu thấy Diệp Hồng.



Tuy tôi không quay đầu lại nhưng trong đầu tôi vẫn xuất hiện hình ảnh Diệp Hồng đứng trước đống đồ chúng tôi đốt cho mà mỉm cười vẫy tay. Nếu như trong phim ma, không chừng lại còn nói câu “Hôm khác nhớ ghé thăm…” nói xong thì chắc chắn sẽ còn gặp lại… bất quá, mọi thứ chỉ là tôi tưởng tượng trong đầu mà thôi.



Trên thực tế, Tông Thịnh lái xe đi một đoạn xa rồi mới điều chỉnh lại kính chiếu hậu, đuổi theo chiếc bán tải của Ngưu Lực Phàm.




Chúng tôi vòng xe qua trước mặt khu vực tòa nhà bộ phận kinh doanh thì Ngưu Lực Phàm gọi hỏi ở đi đâu ăn cơm. Hóa ra không chỉ có hai chúng tôi, mà hai người bọn họ cũng chưa ăn gì.



Ngưu Lực Phàm dắt chúng tôi dừng ở một nhà hàng cạnh bờ sông, vừa xuống xe, Thẩm Hàm liền hô: “Nhanh nào, hải sản ở đây ngon lắm, tôi đi ăn với bạn ở đây rồi.”



Ngưu Lực Phàm đuổi theo cô nàng: “An tĩnh chút được không? Hôm nay em mặc đồng phục học sinh đó.”



Tôi đi bên cạnh Tông Thịnh cũng thuận miệng nói theo: “học sinh trung học hiện nay thật sự hơn bọn em trước đây nhiều ghê. Hồi cấp ba em suốt ngày vùi đầu vào học thôi.”




Tông Thịnh không nói gì, chỉ đi theo sau lưng tôi. Đi được vài bước tôi nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta hai cùng nhau xuất hiện ở chỗ này có sao không? Việc chúng ta chia tay chấm dứt sao?”



“Chỉ có một buổi tối, sẽ không trùng hợp tới mức bị người khác thấy đâu, cho dù bị thấy đi nữa thì cũng chưa chắc đã gặp người quen biết nói cho Thẩm Kế Ân nghe.”



Tôi cười, anh hỏi: “Cười cái gì?”




“Chính là không nghĩ tới, anh cũng có mặt ôm tâm lý may mắn như vậy chứ sao?”



Anh nhìn tôi, ngay lúc tôi gần đuổi kịp Thẩm Hàm, anh mới chậm rãi nói: “Vì em đáng giá để anh mạo hiểm như vậy.”



Bốn người cùng nhau ăn bữa cơm, Tông Thịnh hầu như không nói một lời, chủ yếu là Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm nói, tôi chỉ lâu lâu góp vui vài câu.



Thẩm Hàm nói, Tông Thịnh làm pháp sự thời điểm rất tuấn tú.



Ngưu Lực Phàm nói, hắn muốn nhân dịp về ăn tết sẽ kể cho ba mẹ nghe là dạo này làm việc cực khổ mà nghiêm túc cỡ nào.



Ông nội hắn vẫn luôn hy vọng hắn có thể tiếp tục nghề cũ của gia đình, chỉ có điều, thời đại thay đổi nhưng rất nhiều thứ vẫn không thể đổi thay theo.



Ngưu Lực Phàm còn phải lái xe nên không uống bia rượu. Thẩm Hàm cũng không phải ngoan hiền gì, gọi chủ quán mang bia lên. Ăn uống ở đây hầu hết đều uống vài ly, hơn nữa trời hôm nay cũng khá nóng.