Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 187: Nhà Cũ Họ Ngưu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Anh thà để một mình anh đối mặt với bọn chúng chứ không hy vọng em dính dáng vào. Em biết tại sao bọn anh không thẳng tay giết chúng cho xong không? Chúng ta đều đang có thứ phải trốn tránh pháp luật. Lúc anh đứng ở tòa nhà Linh Linh nhìn theo em tới gần, thật anh chỉ muốn bóp chết em mà thôi! Anh vì bảo vệ em mà nói chia tay, nói những lời nhẫn tâm với em, sao em còn cứ đâm đầu vào chứ?”



“Anh căn bản không nghĩ gì cho em. Em sợ hãi, cái gì em cũng không biết, nhưng em càng sợ khi không có chút tin tức nào của anh. Anh cảm thấy là tốt cho em, nhưng không phải! Chuyện này sẽ chỉ khiến em khó chịu hơn mà thôi.”



“Anh biết, anh thấy được, dù cho anh an bài thế nào thì em cũng sẽ không nghe lời anh nói.”



Tôi nhón chân hôn nhẹ lên môi anh: “Cho nên, về sau đừng nghĩ tới chuyện bỏ rơi em nữa. Mấy ngày nay, những ủy khuất mà em phải chịu cũng đã đủ đạt mức muốn giết anh rồi đó!”



Tông Thịnh vươn tay ôm chặt lấy tôi: “Em thay đổi rồi, em đã trở nên dũng cảm hơn.”







Tôi không ôm lại, mà lạnh lùng nói: “Buông em ra đã. Anh nói xong rồi, giờ tới phiên em nói với anh một chút về mấy ngày qua.”



Tông Thịnh buông tôi ra, có chút nghi hoặc mà đứng trước mặt, nhìn tôi.



Nắng chiều đã tắt, trời đã tối sầm. Tối tới mức sắp không thấy được năm đầu ngón tay. Nếu không có ánh sáng hắt xuống mặt hồ nước tới từ nhà Ngưu lực Phàm thì có lẽ thậm chí ngay cả hồ nước tôi cũng không nhìn thấy.



Tôi quay mặt đi, nhìn bóng đèn lay động trên mặt nước, trong lòng thật loạn. Tôi từng nghĩ, nếu nhìn thấy Tông Thịnh, tôi nhất định phải hung hăng đòi lại ủy khuất trong lòng xuống mấy ngày qua. Nhưng hiện tại, nhìn thấy anh thì bao lo lắng của tôi những ngày qua đã vỡ òa, tôi không biết phải bắt đầu nói thế nào. Thẩm Hàm đã nói với anh việc tôi sảy thai, cũng không biết cô nàng đã nói thế nào, và anh tiếp nhận ra sao.




Tôi phải bắt đầu như thế nào?



Tôi do dự. Không gian trầm lắng.



Anh cũng không nói gì, hồi lâu, tôi mở lời: “Vì sao bốn hôm trước em gọi điện anh không bắt máy?”



Anh đút tay trong túi quần, quay mặt đi, không nói lời nào.



“Vì sao không nghe điện thoại? Anh có biết em vội tìm anh là chuyện gìkhông? Anh có bao giờ nghĩ tới, em thật sự có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh không?”




Tông Thịnh thở hắt ra thật dài: “Anh có nghe Thẩm Hàm nói. Ưu Tuyền...”



“Rồi sao? Anh cảm thấy em cho anh đội nón xanh?”



Tông Thịnh lần này nhìn tôi, thực nghiêm túc mà nói: “Nếu anh cho rằng như vậy, vừa rồi anh còn nói với em vậy sao? Sao em không tin anh vậy?”



“Giờ người làm em ủy khuất là anh!” Tôi kêu lên, không nhịn được mà bật khóc. Nghĩ lại hai ngày ở bệnh viện chỉ có một mình gánh chịu mọi áp lực, tôi thật sự ủy khuất.



Ủy khuất mà khóc òa. Tôi đánh một cái lên mặt Tông Thịnh. Bất quá, do chiều cao chênh lệch, tôi chỉ đánh đến cằm anh. Anh vẫn không nhúc nhích, nhìn tôi khóc, nhìn tôi tiếp tục đánh lên ngực mình.




Tôi vừa đánh vừa mắng: “Anh căn bản không biết em đã trải qua chuyện gì. Đứa bé đó, bác sỹ nói không thể giữ lại. Em tự ký tên, cuộn mình trên giường, một mình khóc, một người… chỉ có một mình em. Em không thể nói với bất kỳ ai, còn phải chịu đựng miệng lưỡi người đời. Lúc đó, anh ở đâu?? Điện thoại cũng không nghe.”



Bao kiên cường của tôi lúc trước chỉ vì tôi lo lắng không biết anh có bị thương không, có bị nguy hiểm không. Giờ thấy anh đã bình an, trong lòng tôi bắt đầu nghĩ về đứa con xấu số của mình, nghĩ tới hai ngày qua ủy khuất có chút không khống chế được mà phát tiết ra ngoài.



Cuối cùng, nhìn thấy Tông Thịnh vẫn không nhúc nhích để cho tôi đánh, tôi dứt khoát dùng sức đẩy anh một cái. Anh giật mình, liền lùi về phía sau một bước. Nhưng chúng tôi vốn đang đứng cạnh hồ nước nên anh hụt chân, ngã nhào xuống hồ.



Chúng tôi gây ra tiếng động bên này khiến người trong nhà chạy ra. Thẩm Hàm kêu lên: “Oa, Tông Ưu Toàn, chị thật ngầu nha, dám xuống tay luôn. Đây là mưu tài hại mệnh sao?”



Ngưu Lực Phàm chậm rì rì đi nói: “Không chết được đâu, hồ này cũng chỉ có tầm một mét mốt, mét hai, có tí bùn dưới đáy nhưng chết không nổi đâu. Mà này, ưu Tuyền, sao em khóc tới vậy hả? Là em đẩy Tông Thịnh xuống nước mà.”



Tôi quệt nước mắt, cũng cảm thấy có chút hơi quá. Đánh, mắng, cũng chỉ định đẩy nhẹ, ai biết lại rơi tõm xuống hồ nước chứ.



Tông Thịnh đứng lên, nước quả thật không sâu, anh bước vài bước đã lên tới bờ, đứng trước mặt tôi nói:



“Còn đánh sao? Là anh thiếu em, thiếu con của chúng ta.”



“Con?!” Ngưu Lực Phàm kinh ngạc nhìn bụng tôi, Thẩm hàm đứng bên cạnh nói: “Sảy thai, cô ấy đi bệnh viện rồi sảy thai, lúc bọn họ đã chia tay, đỉnh đầu hắn, đang phát sang xanh lè kìa.”



“Không thể nào.” Ngưu Lực Phàm kinh ngạc.