Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 283-3




Máu từ bàn tay ả chảy ra, rơi trên mặt đất. Mũi và miệng bị bịt kín, Tông Thịnh thậm chí không thể nói chuyện, và tất cả các đòn tấn công của anh đều bị hạn chế. Gương mặt của người phụ nữ trong gương trầm xuống, ả lè chiếc lưỡi dài đỏ sẫm từ trong gương mà liếm má anh, không nói gì, chỉ cười tà ác nhìn anh.

Đột nhiên, nữ quỷ kia giật mạnh tay, gáy Tông Thịnh đập mạnh vào tấm kính, vang lên một âm thanh lớn. 

Ánh mắt nữ quỷ xuất hiện một tia nghi hoặc cùng khó hiểu, lại giật mạnh tay lại, làm đầu Tông Thịnh lại đập vào tường. 

Lúc này ả mới lên tiếng, dùng giọng không phải người bản địa nói: “Sao lại không vào? Mãi mới có được một nam nhân mạnh mẽ, sao lại không vào được?”

Tông thịnh một tay bị ả trói lại, chỉ còn một bàn tay có thể cử động, định dùng móng tay đâm vào ả, nhưng ả đã nhận ra, gục đầu lên vai anh tránh thoát. 

Tôi lui ra phía sau một bước, xoay người dựa vào vách tường cạnh cửa phòng tắm, không để cho bọn họ nhìn thấy mình. Tôi bịt kín miệng mình, không cho bản thân khóc thành tiếng. Tôi cắn chặt môi, dùng cơn đau để làm mình bình tĩnh lại. Hiện tại tôi phải bình tĩnh! Tôi phải cứu Tông Thịnh!

Tôi phải làm sao bây giờ?

Tông Thịnh biết công phu, nhưng đó là để đối phó người sống, hoặc nhắm vào Thẩm Kế Ân vốn là thi thể. Chính là phải có thực thể.

Anh còn biết đạo pháp để đối phó ma quỷ, nhưng giờ anh đang lõa thể, làm gì đối phó được. 

Đúng rồi đồ vật của anh. Hôm nay anh định hẹn Thẩm Kế Ân, chắc chắn phải có mang theo đồ nghề. 

Tôi không quan tâm áo khoác tắm có thể bị hở hang, mà quay người chạy ra phòng khách tìm đồ đạc của anh. Phòng trải thảm thật dày, tôi chạy đi không một tiếng động. 

Tôi cuống cuồng tìm trong phòng khách. Tất cả đều trống trơn, không có hành lý. Tôi gấp đến mức sắp khóc thành tiếng.

“Ở đâu! Đồ đạc đâu cả rồi?” Kiến bò trên chảo nóng có lẽ để diễn tả tâm tình tôi lúc này. Tôi nếu không giúp được Tông Thịnh thì anh có bị nguy hiểm không?

Đồ đạc của anh có lẽ chỉ có chỗ anh cởi quần áo ra trước khi xuống ngâm nước nóng, tôi ôm hy vọng tìm. Chỉ thấy mỗi ví tiền. Ví bé tí, ngoài tiền ra cũng chỉ có thẻ ngân hàng. Tông Thịnh đi gặp Thẩm Kế Ân mà, pháp khí đâu cả rồi? 

Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi nên làm cái gì bây giờ? Lúc này tôi thật sự òa khóc. Trong phòng tắm lại truyền tới tiếng đập vào tường. Tôi cắn cắn môi, nghĩ, bây giờ tôi vọt vào, cho dù tác dụng không lớn, ít nhất có thể tạo ra chút hỗn loạn, làm Tông Thịnh có cơ hội nghĩ ra cách.

Ngay khi tôi hạ quyết tâm lao vào thì tôi nhìn thấy chiếc túi của mình ném trên sô pha. Tôi vọt tới, lục lọi, kéo ra cây trâm làm bằng gỗ sét đánh mà Tông Thịnh cho tôi. 

Trên cây trâm còn có hoa văn hình mây điện, trâm bé, nhưng giờ tôi cũng chỉ có thể sử dụng cái này.

Tôi hầu như không suy nghĩ, cái này có tác dụng với nữ quỷ không, dù sao thì giờ tôi cũng phải lao vào, cho dù chết, cũng có thể tạo cơ hội cho Tông Thịnh chạy thoát.

Tôi cầm cây trâm lao vào, một chất đá văng cửa phòng tắm, nhắm thẳng vào gương đâm vào. Tôi vốn cho rằng đầu trâm đâm vào gương sẽ là cứng đối cứng, nhưng cây trâm trong tay lại cắm thẳng vào trong gương, cắp thẳng vào một con mắt của nữ quỷ. Máu từ trong gương chảy ra, đỏ sậm gần như đen. Ả kêu lên  sợ hãi, đèn phòng tắm chớp tắt liên hồi.

Mảnh gương còn sót trên tường cũng vỡ vụn, rơi trên mặt đất.