*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tông Thịnh đâu? Chưa quay lại sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn quanh, thật sự chưa quay lại.
Cách đó không xa có vài nhân viên cứu hộ đang ngồi ngủ, một nhóm thân thích người bị nạn vẫn đang khẩn trương lo lắng không ngủ nổi. Lại có người nhà của những người chỉ huy cứu hộ đưa đồ ăn tới, nhưng tôi, chẳng có cái gì. Trong mắt người khác, tôi cũng là một kẻ mắc sai lầm.
Nhưng mặc kệ mọi người thấy thế nào, tôi chỉ muốn biết Tông Thịnh hiện đang ở đâu? Anh rời đi là để đuổi theo Lão Bắc, lẽ ra nên trở lại rồi. Rốt cuộc, anh đã theo Lão Bắc đi đâu? Không trở lại, có khả năng là đuổi kịp rồi. Đuổi kịp nhưng chưa về là tại sao? Tôi nghĩ, rồi chậm rãi đứng lên, cảm thấy bụng đau đến run người. Tôi vội cúi gập người ôm bụng. Nghỉ ngơi cả đêm mà vẫn đau đến vậy, cái đá kia thật sự nặng.
Thấy tôi đứng lên, mẹ vội chạy lại đỡ, nhưng tôi thấy mẹ cũng đã loạng choạng, không đứng vững nổi.
“Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, con không sao. Bọn họ có tức giận đến đâu cũng không đánh chết con được đâu.”
“Nói bậy bạ gì đó. Mẹ không sao, con muốn đi đâu?”
“Con đi vệ sinh.” Tôi cố ý nói to để mọi người đều nghe thấy, nếu không họ lại cho rằng tôi bỏ trốn.
Lúc này mẹ mới buông tôi ra, nhìn tôi đi về phía nhà vệ sinh tạm.
Tôi vẫn ôm bụng, đi thật chậm. Trong bụng truyền tới cảm giác đau đớn khiến tôi thật bất an. Tôi nghĩ tới lần sảy thai trước, cơn đau lần đó và bây giờ thật giống nhau.
“Tông Thịnh.” Tôi trốn trong góc khuất thấp giọng gọi khẽ, cố gắng lắm nhưng mắt vẫn cay. Suốt cả đêm, cả đêm dài tôi cố gắng giữ cho mình không được khóc, ngay cả khi bị đá tôi vẫn không để mình thốt lên tiếng nào, không rơi một giọt nước mắt. Lúc này, tôi chỉ còn một mình, những người kia đều ở sau lưng, họ không nhìn thấy tôi, tôi không kiềm chế được nữa mà bật khóc. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tông thịnh nhưng anh lại không bắt máy.
Tôi cố kiên trì đi tới nhà vệ sinh, vào tới nơi, tôi dựa vào vách, ôm bụng, không còn khóc nữa mà lại cảm thấy hốt hoảng!
Màu đỏ!!! Máu đỏ tươi vương trên quần lót!
Qua việc lần trước, Tông Thịnh dường như đã chấp nhận việc có con với tôi. Hơn nữa, bà vẫn luôn hy vọng chúng tôi mau chóng có thai. Khoảng cách từ lần trước sảy thai tới giờ đã là bốn tháng. Suốt thời gian qua chúng tôi đều không dùng biện pháp tránh thai nào, nhưng do mọi việc cứ dồn dập kéo tới nên chúng tôi đều không để ý tới.
Tôi dựa vào vách, cố gắng nhớ lại lần cuối mình đến tháng là khi nào, đứa bé có lẽ đã được hai tháng rồi. Nhưng giờ trên quần lót tôi lại có vết máu… thằng bé đã đá vào bụng tôi...