Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 353




Tôi và Ngưu Lực Phàm nhìn anh lên lầu mà không nói tiếng nào. Một lúc sau, nghe tiếng động trên lầu rồi, Ngưu lực Phàm mới khẽ nói: “Tối, anh sẽ về nhà, em phải tự bảo vệ cho bản thân mình đó.” 

Tôi sửng sốt, suy nghĩ mất hai giây mới hiểu ý hắn, sau đó trịnh trọng gật đầu. 

Hắn nói tôi tự bảo vệ bản thân, chính là nói việc Tông Thịnh có khả năng bạo tẩu làm tôi bị thương. Nhưng điểm này thì tôi tin tưởng Tông Thịnh, ban nãy lúc khó chịu nhất anh vẫn nhận ra tôi, nhận ra con của chúng tôi. 

Ngưu Lực Phàm đứng dậy, nhắc nhở: “Nhớ nói chuyện nhẹ nhàng, ấm áp, đừng có chọc giận cậu ta. Nhưng mà... người này đôi khi nổi giận chẳng hiểu vì sao nữa, thôi, cố gắng đi, giúp cậu ta bình tĩnh lại, nếu có thể thì ngày mai anh sẽ qua nghe cậu ta nói chuyện một chút. Anh đi về trước.” 

Ngưu Lực Phàm cứ như vậy vội vàng ra cửa, tôi nhìn dáng vẻ lo lắng của anh ta, đoán là không phải về nhà, mà là đi bệnh viện xem tình trạng lão hai mươi tệ. Cho dù là vì nguyên nhân gì, hắn đi cũng là hợp lý. 

Tôi dọn dẹp trong phòng khách rồi đi lên lầu. Tiếng nước chảy truyền tới từ nhà tắm, tôi ngồi trên giường ôm điện thoại xem tin tức. Lão hai mươi tệ vẫn còn nằm phòng chăm sóc đặc biệt ICU, giải phẫu cùng ngoại thương đều đã xử lý, nhưng vẫn có khả năng sẽ xảy ra chuyện...

Hiện tại cơ quan chức năng cũng đang tìm kiếm người nhà. Có lẽ vì thấy tin tức này nên Ngưu Lực Phàm mới vội vã rời đi như vậy, liệu hắn có đứng ra nhận mình là con của lão không? 

Tiếng nước ngừng chảy, tôi ngẩng đầu lên thấy Tông Thịnh đã mặc đồ ấm đi ra, anh cũng nhìn tôi. Tôi cười với anh, sau đó nói: “Ngủ đi, hôm nay rất mệt rồi.”  

Trong lòng tôi quay cuồng hàng đống câu hỏi, nhưng tôi cũng hiểu rõ lúc này không nên hỏi gì, phải để anh bình tĩnh lại đã. 

Nhưng anh lại đi về chỗ tủ quần áo, tìm quần áo mặc đi ra ngoài: “Anh ra ngoài một lúc, em ngủ đi.” giọng lạnh như băng. 

Hiện tại không thể để cho anh ra ngoài, anh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, ban nãy anh bị bạo tẩu như vậy, rõ ràng ở nhà sách lúc đó đã xảy ra chuyện gì khiến vô cùng khó chịu, làm cho anh bị kích thích. Nếu như đang trong tình huống chưa ổn định này mà anh còn chịu thêm kích thích gì nữa thì có khả năng sẽ lại bạo tẩu lần nữa. Nếu như anh bị lúc đang ở ngoài đường thì... tôi không dám tưởng tượng nữa, vội chạy tới ôm chặt lấy anh, ngăn anh mặc quần áo.   



“Tông Thịnh,” tôi kéo dài tiếng gọi, “Đừng đi mà, em sợ lắm! Giờ có một mình em ở nhà, đừng để em ở nhà mà. Em xin anh đó, Tông Thịnh. Còn có con nữa, em mệt quá, em muốn ngủ một chút. Nhưng mà, em ở nhà có một mình, cửa sổ dưới nhà bị Ngưu Lực Phàm làm hỏng rồi... lỡ em đang ngủ mà có người lẻn vào thì sao? Anh đừng ra ngoài mà. Hic hic.”  

Tôi không khóc mà chuyển sang làm nũng. Ngay lúc anh còn chưa trả lời, thì tôi lại kéo tay anh đặt lên bụng mình.  

“Anh xem này, anh cảm nhận được con không?  Mấy hôm nay em có cảm giác con lớn thật nhanh, bụng em cứ căng căng ấy. Anh có cảm giác không?” 

Vẻ mặt Tông Thịnh bắt đầu có biến đổi, khuôn mặt dường như nhu hòa hơn, áp mặt vào bụng tôi, nhẹ giọng nói: “Có hồn nhập thai.”