Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 553






Tông Thịnh nhìn phía trước, vừa lái xe vừa nói: “Không có việc gì, anh dám chắc dù cho đêm nay Thẩm Hàm có lá gan đi một vòng trong nhà ăn, cũng không nhất định có thể nhìn thấy Vương Càn. Nhiều nhất chỉ có thể thấy Vương Càn lưu lại dấu tay máu gì đó, nếu có thể viết một hai câu để cho Thẩm Hàm nhìn thấy thì đã thực không tồi. Thẩm Hàm là thai phụ, thai phụ có năng lượng tự thân đều rất cường đại. Rất hiếm khi thai phụ gặp ma quỷ, dù cho có muốn trả thù gì đó cũng phải chờ sau khi sinh xong.”

Tôi thở ra một hơi thật dài, thiếu chút nữa hôm nay tôi đã lo lắng tới chết. Cũng may sẽ không làm trở ngại chứ đừng nói tới giúp gì.

“Thực xin lỗi, Tông Thịnh, em… em biết, thật sự em không biết gì. Sau này trước khi làm gì em sẽ gọi cho anh. Sáng hôm nay chỉ vừa nhìn thấy Thẩm Hàm, em liền ngốc, chỉ nghĩ tới đã đợi cô ấy ba ngày rồi, mãi mới gặp được nên em cứ thế chạy sang…”

Tông Thịnh vươn tay xoa đầu tôi, đổi đề tài: “Tối nay Ngưu Lực Phàm tới nhà chúng ta ăn cơm, hắn nói hắn đã mua xong đồ ăn. Còn nữa, về sau mặc kệ em làm cái gì, đều không cần cùng anh nói lời xin lỗi. Mặc kệ em làm đúng hay không, em đã là người của anh, anh đều sẽ vì em mà phụ trách, mà em, không cần áy náy gì cả, đây chính là quyền lợi mà anh giành cho em.”

Tôi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Tông Thịnh vẫn đang chăm chú lái xe.

Dưới ráng chiều, nhìn ngũ quan anh cũng nhu hòa hơn không ít, đôi môi vừa vặn không quá mỏng cũng chẳng quá dày, vẫn luôn mím chặt. Trong lòng tôi như có dòng nước ấm chảy qua, bất giác sự ấm áp khiến tôi xúc động muốn khóc.

Tông Thịnh rất ít khi nói những lời ngọt ngào, phần lớn thời gian đều khá lạnh nhạt. Nhưng lúc này, anh lại khiến tôi cảm động từ tận đáy lòng, thậm chí, xúc động đến muốn khóc.

Đèn đỏ, xe ngừng lại, Tông Thịnh quay đầu sang nhìn tôi, mà tôi vẫn đang nhìn anh. “Nhìn anh cái gì? Sao mắt lại đỏ lên thế kia?”

“Không có, em… Không có gì.” Tôi vội cúi đầu, lắc đầu, nói với anh mình không có gì, nhưng khi cúi đầu thì nước mắt lại rơi xuống.

Chuyện này khiến tôi nhớ tới lần bị nhốt trong nhà xác, trước khi hôn mê nghe được lời anh nói với ba mẹ tôi. Bất kể sống hay chết, tôi đều là người của anh.

Xe về đến sân nhà thì đã thấy xe của Ngưu Lực Phàm dừng trong sân. Hắn đang ngồi ở bậc thềm chơi điện thoại. Thấy xe chúng tôi thì hắn đứng dậy, xách theo một túi đồ ăn, la lớn: “Sao giờ mới trở về a? Cậu không phải tiểu lão bản sao? Đi sớm không được sao hả?”

Tông Thịnh xuống xe vừa đóng cửa xe vừa nói: “Tông Đại Hoành hôm nay gây chuyện.”

Tôi vội vã hỏi: “Lão làm sao vậy?”

“Không có việc gì, em lên lầu tắm rửa trước đi, tắm xong thì xuống dưới ăn cơm.”