“ha ha, ha ha,”
tôi vội ngẩng đầu, “Không quen biết, chẳng biét là ai luôn.”
Tôi chột dạ buông điện thoại mà cười ngây ngô.
“Đúng là rảnh quá mà, nhưng mà Ưu Tuyền này,”
cô nàng nhoài người tới gần tôi, “Cậu có cảm thấy cái xe đó giống xe anh cậu quá không?”
“Ồ, không chứ, anh tớ, lúc anh tớ mất tích thì xe cũng không thấy mà.”
{Đoạn này có gì đó sai sai, chẳng phải cô vẫn luôn gào lên xe anh tui ở cửa khách sạn sao?! Cô Tuyền à, cô có quên gì hông?} “Trên cửa sổ xe có dấu tay kia kìa, lần trước tớ ngồi treên xe từng nhìn thấy đó.”
“Chắc trùng hợp thôi, ha ha.”
Trong lòng tôi mắng thầm Ngưu Lực Phàm tới tận mười tám đời tổ tông hắn.
Ai mà biết hắn lại là cái loại người này.
Lan Lan muốn nhanh chóng về chuẩn bị cho ca đêm nên giữa trưa vội rời đi, cô nàng vừa đi thì tôi liền hồi đáp Wechat kia.
“Ngưu Lực Phàm! Cái đồ trâu cưỡi xe máy! Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Bên kia cũng vội đáp lời.
“Tôi chẳng muốn thế nào cả.
rốt cuộc cô em cũng tỉnh rồi hả? hôm đó, cô em xém nữa là đã chết rồi có biết không? Cô nhìn lại bộ dáng mình hôm đó chưa? Xem ảnh tôi chụp chưa? Tông Thịnh căn bản không phải là người mà, nếu như thật sự cô ở cùng với hắn sẽ có ngày chết đó.Tôi cũng vì lương tâm nghề nghiệp mà nhắc cô một câu.”
Tôi nhìn điện thoại, không biết phát wechat lại cho hắn thế nào.
Ngay lúc đó điện thoại mẹ tôi gọi tới, nhiều ngày không liên lạc chắc mẹ thật sự sốt ruột rồi.
Tôi vội nhấc máy, thì nghe tiếng mẹ tôi khóc trong điện thoại “ƯuTuyền, con mau về nhà một chuyến đi.”
“Mẹ, làm sao vậy?”
Điện thoại truyền tới giọng bà Tông Thịnh: “Mấy người dạy con làm sao vậy? Hay thế? Hay các người bảo nó làm vậy? nhà các ngươi thiếu ta bao nhiêu tiền, có bao giờ ta tính toán không hả? Không phải là ta n hìn vào mặt mũi của Tông Ưu Tuyền đối với Thịnh Thịnh nhà chúng ta sao? Đúng là nuôi con sói mắt trắng mà, cả nhà đều là bạch nhãn lang.
Lần trước, mổ sỏi thận cho ba Ưu Tuyền thì sao? Xe cấp cứu không vào được, là ta cho xe của khu mỏ nhà ta đưa đi, giờ hay rồi, đây là…”
Tôi chưa nhìn thấy bà Tông thịnh, nhưng nghe tiếng thật y như ong vò vẽ vỡ tổ, da đầu như tê dại cả đi.“Con, con về ngay.
Mẹ à, con về ngay.”
Đối với bà của anh, tôi có thể lảng tránh, có thể trốn tránh, nhưng ba mẹ tôi thì không được.
Tôi không thể ích kỷ chỉ lo cho bản thân mình.
Khi tôi về tới nhà thì trời vừa sẩm tối.
Bước vào con đường lát đá, mới tới cổng từ đường đã có bác gái chạy lại nói với tôi.
“Ưu Tuyền, con đã về rồi.
Bà Tông Thịnh đang quậy trong nhà con kia.”
Tôi chạy về nhà, còn cách 50-60m đã nghe giọng bà đang tru tréo, giọng bà là giọng nữ thấp, gào lên nghe không khác gì giọng đàn ông, trầm trầm chấn động.
“Cứ muốn như vậy là xong hả? Tông Thịnh không truy cứu, ta còn muốn truy cứu đó.
Đây không phải là vấn đề tiền nong.
Tông Ưu Tuyền đó, chính là người nhà chúng ta.
Có chết cũng phải làm ma nhà ta.”