Bạn Trai Phi Nhân Loại Của Tôi

Chương 8




Cơn choáng váng tối tăm mặt mày qua đi, tôi rớt trong một biển hoa thênh thang, hoa Bỉ Ngạn bạt ngàn san dã, đỏ chói cả mắt, màu sắc đậm nhạt không đều, đong đưa trong gió, mỹ lệ một kiểu kỳ dị.

Tôi phủi cỏ dại dính trên người, chống gối đứng dậy, dựa vào trực giác đi về biển hoa liếc mắt không nhìn thấy đầu cùng.

Có lẽ là ông trời cũng đang quan tâm tôi, đi mười mấy phút đã thấy một cây cầu gỗ vòm cung, đến khi một chân tôi bước lên bậc thang, trong nháy mắt chung quanh lại dâng sương trắng dày đặc, không nhìn rõ gì hết.

Lúc không nhìn thấy, mọi cảm quan đều bị khếch đại gấp bội, tôi có thể nghe rõ tiếng đun sôi ùng ục, còn có tiếng thìa và bát sứ va vào nhau lanh lảnh.

Âm thanh này, hẳn là anh đã đến cầu Nại Hà, chắc bây giờ Mạnh Bà đang nấu canh ở kia, còn có phải nấu cho anh không thì không biết.

Nhưng mau thôi anh đã biết, không phải nấu cho anh, Mạnh Bà căn bản không nhìn thấy anh.

Ok, là do tôi ngày nào cũng nghĩ nhiều, lo bò trắng răng.

Tôi thấy đầu trâu mặt ngựa ở Quỷ Môn Quan, lần này đối phương nhìn thấy tôi, nhưng không biết vì sao không tới bắt tôi, kể cả ánh mắt khi nhìn tôi chứa cả sợ hãi, như sợ một giây sau tôi ăn luôn bọn họ, chuồn mất.



Tôi tự thấy mình trông cũng coi như là hạc trong bầy gà, tuy không bì 1/10000 xinh đẹp của Thời Thời nhưng cũng không gớm, đã không thiếu tay chân lại thêm giàu, thật sự nghĩ không ra sao hai tên quỷ sai sợ tôi như vậy.

Tuân theo tư tưởng nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, tôi đi tiếp, không mang một áng mây, không đem một hạt bụi, chỉ đem theo một tấm lòng nhiệt huyết gấp gáp muốn cứu bé quỷ Thời Hề.

Minh giới hình như không giống trong tưởng tượng của tôi mấy, cả một khung cảnh hoà thuận ấm êm, nếu không phải bọn họ có hơi đứt tay đứt chân, chắc tôi tưởng mình còn đang check-in chụp hình trong thắng cảnh loại 4A nào tại dương gian.

Khó khăn lắm mới tìm được đến phủ Diêm vương, lại bị một tấm kết giới bật ra xa mấy mét, suýt chút phun hết máu tích bao năm, đệch, đau chết mất!

Người như tôi cố chấp xưa giờ, đâm liên tiếp mấy lần vẫn không thấy một khe nứt, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà hộc một ngụm máu, bất cẩn dính lên trên kết giới, kết giới tức thì biến mất rồi.

Tôi thấy thật cạn lời, sớm biết chuyện vài giọt máu có thể giải quyết thì anh đã không phí sức.

Có điều nói trở lại thì tại sao máu của tôi có thể có phản ứng lớn như vậy? Vậy lẽ nào tôi cũng có năng lực đặc biệt gì đó hay sao?

Thôi không nghĩ nữa, tìm Thời Hề quan trọng.

Diêm Vương siết người cũng thật găng, vòng trong vòng ngoài phủ đều có lớp lớp quỷ canh gác, kết giới một cái rồi thêm một cái, ruồi nhặng đừng mong bay vào.

Tôi học khôn rồi, trực tiếp cắn rách ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, mất hút.

Tôi không ngốc, theo hành tung của những tiểu quỷ kia tìm được người tôi muốn tìm.

Em bị một sợi xích dài rực rỡ ánh vàng xích trong gian phòng bày biện cực kỳ sang trọng.

Tôi tới khá đúng lúc, bọn họ đang ép em mặc thử hôn phục.



Thời Hề cáu kỉnh đập giá nến, giống một chú nhím gai nhỏ, gặp người là đâm.

Tên quỷ sai kia rút sợi roi dài ra, quất xuống mà không buồn chớp mắt, rất nhanh đã thấy máu.

Tôi thật sự sắp tức chết rồi, đi thẳng tới cho hắn một cước, rất muốn đá bay đầu hắn xuống luôn, sao hắn dám, sao dám bắt nạt tâm can bảo bối của anh như vậy!

Thời Hề sững sờ, dường như không ngờ rằng tôi sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, không quan tâm vết thương mà kéo tôi qua hỏi: "Sao anh vào đây? Ở đây nguy hiểm lắm, anh...."

Tôi lấy tay che lại cái miệng nhỏ bala bala của em: "Giấu tôi kết hôn chứ gì, tôi không đồng ý."

Diêm Vương cũng không cho tôi kích động quá lâu, chuyện mới vừa ra đã rượt tới, lạnh mặt, ánh mắt nếu mà có thể giết người, có lẽ tôi đã chết ngàn vạn lần rồi.

Nhất là ánh mắt sau khi thấy tay nhỏ của tôi kéo Thời Hề.

Tôi đây cứ thích làm, thách thức giới hạn, đột phá bản thân, quay mặt qua ôm Thời Hề hôn em một cái, ngay trước mặt Diêm Vương.

Quả nhiên, một giây sau đối phương đã nổi giận, gió âm nổi lên tứ phía.

Tôi cảm giác được tay của đối phương bóp cổ tôi, một cảm giác nghẹt thở xộc lên mặt, tôi biết chắc là tôi sắp tạch rồi, nhưng không sao, trước lúc sắp chết cũng đã thơm Thời Hề một miếng.

Nhưng lúc nhìn thấy bé quỷ Thời Hề dùng pháp lực tấn công Diêm vương, tôi đau lòng muốn chết, bé cưng hộc máu rồi.

Tôi sốt ruột.

Bỗng nhiên trong cơ thể có một luồng nhiệt, tôi cảm thấy trên tay ngưng tụ một cỗ sức mạnh, trong đầu cũng loé lên rất nhiều hình ảnh, đầu đau muốn nứt ra.

Tôi vừa xúc động đã giết ngược lại Diêm vương rồi, đúng, bạn không nhìn nhầm đâu, tôi thật sự đã vặt đầu đối phương xuống.

Mọi chuyện biến hoá quá nhanh, lông mi của mọi người cứ thể quên cả chớp.

Tôi liếc nhìn những người có mặt, động đậy ngón tay, hủy cốt mấy tên quỷ sai vừa rồi làm tổn thương bé quỷ Thời Hề, mãi mãi không được siêu sinh, đánh vào Địa Ngục Hình Ti của bọn họ.

Thời Hề đã hôn mê, tôi bế em rời đi, dựa vào ký ức trong đầu tìm được nhà của Mạnh Bà.

Mạnh Bà vẫn giống với khi xưa không thay đổi gì, nhìn thấy anh tới lập tức cho anh ăn một quyền: "Ngươi về rồi?!"

"Ừm, trở về rồi."

"Chết lâu như vậy ngươi đã đi đâu? Bọn họ ai cũng nói ngươi hôi phi yên diệt rồi, ta không tin, phái người tìm ngươi mấy trăm năm, không có lấy một tin tức, ta còn tưởng ngươi sẽ không về nữa...." Nói một hồi nước mắt của Mạnh Bà liền rơi lộp bộp, rơi mãi không ngừng.