Bạn Trai Tôi Có Hai Nhân Cách

Chương 3




11.

Sau cuộc trò chuyện khó chịu đó, tôi đã không gặp nhân cách thứ hai của Văn Ngạn một thời gian khá dài.

Sau một vài lần tiếp xúc, có lẽ tôi đã hiểu:

Nhân cách chính thường sẽ không có ký ức vào thời điểm nhân cách thứ hai xuất hiện, nhưng nhân cách thứ hai có tất cả ký ức và có thể biết được tất cả suy nghĩ của nhân cách chính.

Hai nhân cách ...có thể chia sẻ giác quan cho nhau, vì vậy bất cứ điều gì Văn Ngạn cùng làm với tôi, nhân cách thứ hai đều có thể cảm nhận được.

Điều này khiến tôi cảm thấy hơi khó xử, nhưng không thể vì điều này mà rời xa Văn Ngạn được.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng một người bạn trai dịu dàng và ân cần như Văn Ngạn lại có những suy nghĩ không hay với tôi.

Tại sao, anh ấy vẫn luôn tôn trọng tôi mà.

Thời tiết đột ngột dịu xuống, cơn mưa bất chợt đã khiến tôi và Văn Ngạn bị mắc kẹt trong tòa nhà giảng dạy.

Cả hai người đều không mang ô.

"Anh đi lái xe qua đây, em chờ anh ở đây nhé."

“Nhưng” tôi chưa kịp ngăn cản thì anh đã lao vào màn mưa.

Cuối cùng, tôi không dính một giọt mưa nào, nhưng Văn Ngạn lại bị ướt và phát sốt nhẹ vào đêm hôm đó.

“38.2, may mà sốt không nặng lắm.” Tôi nhìn vào nhiệt kế rồi nói.

“Mấy giờ rồi?” Giọng Văn Ngạn vì sốt mà khàn đi.

"Gần mười hai giờ rồi."

"Em đi ngủ đi, anh tự lo được."

Anh thà cố gắng ngồi dậy khỏi giường còn hơn là đuổi tôi về phòng ngủ.

Tôi hiểu ra rằng anh ấy sợ nhân cách thứ hai của anh đột nhiên xuất hiện sẽ làm hại tôi, vì vậy tôi chỉ còn cách quay trở lại phòng của mình.

Sau hơn nửa giờ.

Tôi đoán có lẽ chắc giờ anh ngủ rồi, với lại nhân cách thứ hai đã lâu không xuất hiện.

Vì vậy, tôi lẻn trở lại phòng và đắp một miếng làm mát mới lên trán anh.

Tôi chưa kịp rời tay thì một bàn tay nóng bỏng đã nắm lấy cổ tay tôi.

"Văn ngạn, anh tỉnh rồi à? Có đỡ hơn không?" Tôi vội vàng hỏi.

"Tôi không phải Văn Ngạn."

Người trên giường khẽ cau mày, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, đôi môi tái nhợt, thoạt nhìn yếu ớt vô hại.

Nghe anh nói, tôi vô thức rút tay lại, nhưng anh đã nắm lấy và đặt lên ngực, không cho tôi rời đi.

Anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt có chút buông lỏng, nhìn có chút lưu manh..

“Ha ha, hắn thả em đi, em còn âm thầm quay lại chăm sóc hắn, tôi mới cảm thấy cao hứng như vậy.” Nói đến đây tựa hồ anh cảm thấy chua xót, cho nên không có nói tiếp.

Tôi lười tranh luận với bệnh nhân, nhìn khuôn mặt anh ta lúc này yếu ớt, đỏ bừng.

"Anh nói anh không phải Văn Ngạn, vậy anh là ai, cũng gọi là Văn ngạn sao?"

Anh dường như không ngờ rằng tôi sẽ hỏi một vấn đề như vậy, sửng sốt trong chốc lát: "Tôi tên là Ôn Nhan."

"À, nguyên lai là giống nhau."

"Ôn Nhan."

12.

"Tên này khá hợp với anh đấy."

Tôi bất tri bất giác nhận ra rằng lời nói của mình là bừa bãi, lời này tương đối mạo phạm.

Ôn Nhan tính tình thất thường, vạn nhất lại chọc giận anh ta, người gặp bất lợi vẫn là tôi.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn Ôn Nhan, anh ta không còn dùng ánh mắt lạnh nhạt để nhìn chằm chằm tôi nữa, mà trông vô cùng ốm yếu và vô hồn.

"Anh rất khó chịu sao?"

“Em đoán xem?” Hắn vô lực giật giật khóe miệng.

Tôi không đành lòng bỏ mặc anh ta, huống chi thân thể là do hai người cùng nhau sử dụng, nếu anh ta không dễ chịu Văn Ngạn cũng sẽ như vậy.

Tôi nghĩ bữa tối anh cũng chưa ăn gì, nên xuống bếp nấu chút cháo có lẽ anh sẽ đỡ hơn.

Tôi vừa định rút tay đứng dậy, Ôn Nhan một phen nắm lấy cổ tay tôi, tôi mất thăng bằng ngã nhào lên người anh ta.

Môi lướt qua khóe miệng.

"Đừng đi”

"Anh ôm chặt quá, đau."

“Tôi vừa đến, em lại muốn đi.” Nghe không ra cảm xúc gì, nhưng lại có loại cảm giác ủy khuất..

“Tôi đi nấu cháo cho anh, buông tôi ra được không?” Tôi phát hiện anh nhất định là đã kiệt sức đến mơ hồ rồi, bằng không như thế nào lại không cho tôi đi..

Rốt cuộc anh ta có chán ghét tôi không?

"Không buông."

"Vậy anh như nào mới có thể buông tôi ra?"

"Hôn tôi đi."

"Cái, cái gì? !"

"Hôn tôi một cái, tôi liền thả em ra."

“Không được.” Tôi không chút do dự liền từ chối.

Ôn Nhan há miệng muốn nói chuyện, lại đột nhiên phát ra một tiếng cau mày, sắc mặt lại tái nhợt vài phần.

“Chi Chi.” Anh gọi tôi, giọng điệu lưu luyến dịu dàng, giống như Văn Ngạn thường ngày.

13.

Tôi do dự một chút: "Văn Ngạn? Là anh sao?"

"Ừm."

"Chi Chi, hôn anh đi."

Vẻ mặt của anh rất dịu dàng, ánh mắt mang theo một tia mong đợi cùng yếu ớt.

Tôi cúi xuống trước mặt anh, hôn lên má anh.

"Hôn môi."

Tôi do dự một chút, và đặt môi mình lên môi anh.

Vừa định đứng dậy, liền bị một bàn tay đỡ lấy đầu, hơi thở nóng hổi phả vào chóp mũi.

"Chà" Cuối cùng thì tôi cũng được thả ra khi gần như hết hơi.

“Thật xin lỗi, có thể là do phát sốt, anh không nhịn được.” Anh nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa của tôi ra sau tai, vẻ mặt áy náy.

Tôi nhìn anh một lúc, rồi liền rời khỏi phòng với câu nói "Em đi nấu cháo".

14.

Tôi vừa đi, vẻ dịu dàng trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ cáu kỉnh và bực bội.

Tôi nấu cháo trắng thanh đạm mang vào phòng, anh ăn rất hợp tác.

Tôi thay cho anh một miếng băng làm mát mới và bảo anh nghỉ ngơi thật tốt. “Vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi, muộn rồi.” Hắn khóe miệng nở nụ cười.

Tôi trầm mặc vài giây: “Kỳ thực, cho dù anh không giả làm Văn Ngạn, tôi cũng sẽ không bỏ mặc anh đâu.”

Con ngươi của Ôn Nhan hơi giãn ra, tựa hồ không ngờ rằng đã bị tôi phát hiện ra từ lâu.

Tuy rằng anh giả vờ gần giống hệt như Văn Ngạn, nhưng tôi càng tin vào trực giác của mình hơn.

"Có lẽ anh không lo lắng tôi sẽ rời đi , chẳng qua là muốn trêu chọc tôi, xem tôi bị chơi như thế nào, rất thú vị.

Tôi cụp mắt xuống: “Tôi cũng không có việc gì, luôn không nắm bắt được anh, tôi không biết đến cuối cùng là anh muốn làm gì.

"Luôn uy hiếp tôi, nhưng chưa bao giờ thật sự hại tôi, tôi thừa nhận vẫn còn sợ anh, nhưng không biết tại sao?”

"Thật ra thì anh cũng không đáng ghét đến thế đâu.”

"Đôi khi thậm chí ngoài dự đoán của mọi người có điểm dịu dàng."

Sau khi nghe những gì tôi nói, vẻ mặt anh ta thờ ơ, nhưng anh ta nhìn tôi rất hung dữ.

Tôi không muốn tranh cãi với anh nữa, nói chúc ngủ ngon sau liền nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình.

“Dịu dàng?” Ôn Nhan cười lạnh một tiếng, lại không tự chủ được sờ sờ môi.

Hóa ra cảm giác hôn mình hoàn toàn khác với cảm giác khi các giác quan được chia sẻ. Mềm mại hơn và...cũng quyến rũ hơn.

Khó trách ngay cả văn Ngạn cũng khó lòng tự chủ được.

15.

Kể từ ngày hôm đó, không biết vì sao Ôn Nhan xuất hiện ngày càng nhiều, thậm chí có một lần xuất hiện vào ban ngày.

Văn Ngạn có thể dễ dàng nắm lấy cả hai cổ tay của tôi bằng một tay, khiến tôi không còn chỗ để chống cự.

Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, không cho tôi cơ hội trốn thoát.

Tay còn lại của anh cố định trên eo tôi.

Tôi có cảm giác đang bị kiểm soát.

"Không còn..."

Tôi gần như thở không ra hơi, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, gần đây Văn Ngạn hôn càng ngày càng nhiều, thời gian hôn cũng hơi dài.

Thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Trong đầu đột nhiên lóe lên Ôn Nhan từng nói: "Ở trước mặt em, hắn giả bộ không được bao lâu, cho dù em phản kháng, hắn cũng sẽ đem em..."

Văn Ngạn không phải người như vậy chứ?

Đang lúc suy nghĩ lung tung, không chú ý tới Văn Ngạn động tác cứng đờ, ánh mắt nhất thời thay đổi. Vẻ mặt hơi kiên nhẫn ban đầu biến mất, chỉ còn lại sự vô lương tâm.

Vốn tưởng rằng mình sắp được buông tha, không ngờ hắn lại xông lên.

“Không.” Tôi đẩy mạnh vào ngực anh.

"Ôn Nhan. . ."

“Hừm.” Hắn thấp giọng đáp lại.

“Anh như thế nào ban ngày lại xuất hiện?” Tôi nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh.

Ôn Nhan cũng không kinh ngạc khi bị phát hiện ra.

Mấy ngày nay hắn đều cố gắng, mỗi lần xuất hiện đều có thể bị tôi lập tức nhận ra.

Sau khi cảm nhận được sự từ chối của tôi, anh không tiếp tục mà thả tôi ngồi thẳng dậy.

“Có phải em không thích hôn cùng tôi?” Ôn Nhan không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại tôi.

“Đi đi.” Tôi vuốt thẳng bộ quần áo xộc xệch, không trả lời.

"Sao lại tức giận? Tôi chẳng qua là làm chuyện Văn Ngạn muốn làm lại không dám làm mà thôi."

Tôi theo bản năng muốn phản bác, nhưng nhớ tới hành động ngày càng mập mờ của Văn ngạn gần đây, tôi không có đủ tự tin để phản bác.

Anh cười nói: “Đừng nghĩ Văn Ngạn đơn giản, tôi đã nói rồi mà.”

"Em đoán xem vì sao tôi hiện tại lại có thể xuất hiện lâu như vậy?"

Tôi lắc lắc đầu.

Anh nhìn tôi chằm chằm, lại hôn tôi lần nữa.

Có thể là do biểu hiện của anh quá dịu dàng, tôi mê muội không né tránh nụ hôn này.

"Bởi vì hắn phát hiện."

"Chúng tôi vốn dĩ chính là một người."