Bạn Trai Tôi Là Sói

Chương 51




“Có quyến luyến mãi không quên được ảnh hưởng nghiêm trọng như thế sao?” Diệp Tây Hi sợ chọc nhầm vào cái công tắc thú tính của hắn, vội vàng phủ nhận: “Tôi với anh ta chỉ là bạn bè mà thôi.”

“Thế ư? Anh thì lại thấy em và hắn rất thân mật với nhau, cùng nhau làm bánh ngọt, cùng nhau đi dạo bên bờ biển.” Hạ Phùng Tuyền ý vị thâm trường nói.

“Vậy bây giờ tôi cùng anh làm bánh ngọt này sau đó cùng nhau đi dạo bên bờ biển là được mà.” Diệp Tây Hi vội vàng đề nghị.

“Những việc đó là những việc em từng làm cùng với hắn rồi, nên bây giờ chúng ta sẽ thử làm những chuyện hai người chưa kịp làm qua xem thế nào nhé!”

Dứt lời, Hạ Phùng Tuyền hồi phục, “tiểu hạ” ngang nhiên đứng thẳng chuẩn bị “xuất mã” ra trận.

Diệp Tây Hi hoảng loạn cực độ: “Anh không thể vì giận dỗi mà hy sinh tôi như thế này được!”

“Giận dỗi?!”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngay từ đầu, tôi chỉ luôn chú ý tới Du Giang Nam, điều này làm cho anh vô cùng bất mãn, cho nên bây giờ anh mới nghĩ rằng chiếm được tôi trước thì coi như là thắng hắn rồi!” Diệp Tây Hi thở hồng hộc nói: “Anh căn bản chỉ coi tôi như một công cụ, căn bản là lợi dụng tôi, anh căn bản là…”

Diệp Tây Hi còn chưa có thể nói dứt câu thì Hạ Phùng Tuyền đã cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi đen nhánh, bình tĩnh sâu thăm thẳm, ẩn dấu bên trong ánh mắt đó có rất nhiều tình cảm mà cô chưa hiểu rõ: “Không phải như thế đâu.”

“Hả ??!” Diệp Tây Hi kinh ngạc.

“Anh nói là, cái chuyện tưởng tượng kia của em, không phải như thế đâu.” Hạ Phùng Tuyền chậm rãi nói: “Anh sẽ không phải vì…cái loại lý do nhàm chán này mà đối với em làm những chuyện như vậy đâu.”

Diệp Tây Hi há hốc mồm: “Vậy…anh vì cái gì?”

“Vì cái này.” Hạ Phùng Tuyền cúi đầu hôn lên cái trán của cô.

“Còn vì cái này.” Hắn hôn lên đôi môi cô.

“Và…cái này.” Một nụ hôn bỏng rát đặt nhẹ lên ngực cô.

Tiếp theo, nụ hôn của hắn, một đường thẳng xuống phía dưới, hôn lên toàn bộ da thịt của cô.

Da của cô, hấp thụ nhiệt độ của hắn, từng chút từng chút một, ăn sâu vào từng mạch máu, nhen nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, hừng hực cháy trong cơ thể cô.

Hai tay của hắn bao trùm lên bộ ngực mềm mại của cô, vuốt ve, nhẹ nhàng tràn đầy sự yêu thương.

Mà môi của hắn lướt qua bụng cô, tiếp tục hướng xuống…

Từng đợt rung động truyền tới làm cô khẽ run rẩy, kích thích cả cơ thể cô, mặc dù Diệp Tây Hi cắn chặt môi lại nhưng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Toàn bộ gian phòng này, chỉ còn lại hai người nhẹ nhàng thở dốc, an tĩnh mà ám muội.

Hạ Phùng Tuyền đứng dậy, cởi trói cho cô, giọng nói có chút đè nén, khàn khàn nói: “Diệp Tây Hi, em là của anh!”

Diệp Tây Hi chậm chạp mở mắt ra.

Trong mắt không phải là sự mê man, mơ hồ mà là một tia sáng loé lên, một câu nói phá vỡ hoàn toàn không khí kiều diễm ám muội xung quanh.

“Rất đáng tiếc, tôi không cho là vậy đâu!”

Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi dùng hết sức bình sinh nện đầu gối mượt mà kia vào “tiểu hạ” của hắn một cách không thương tiếc. (chị ơi làm thế nhỡ anh ý vô sinh thì sao )

Chỉ nghe Hạ Phùng Tuyền kêu lên đau đớn, “tiểu hạ” đáng thương lại gặp tai nạn rồi.

Diệp Tây Hi nhanh như sóc quấn chăn xung quanh người, bật dậy chạy ra phía cửa.

Nhưng Hạ Phùng Tuyền nào có để dễ dàng như vậy, hắn đã đứng dậy chạy trước cô một bước, chặn đứng hành động tẩu thoát trắng trợn đó.

Có lầm hay không vậy, trong tình huống như vầy, bị đả kích như vầy mà hắn vẫn coi như không có chuyện gì sao?

Diệp Tây Hi quả thực bội phục sát đất.

Nhưng cẩn thận ngó nhìn hắn xem xét, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, má ánh mắt thì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn thiêu cháy cô.

Không phải là dục hoả, mà là hừng hực lửa giận á!

Diệp Tây Hi nuốt nuốt nược bọt: “Anh có sao không vậy?”

“Dĩ nhiên là không sao rồi.” Hạ Phùng Tuyền từng câu từng chữ như kết thành băng: “Nhưng mà, người có sao ở đây sẽ là em đấy.”

“Anh muốn nói gì hả?” Diệp Tây Hi cười khan hai tiếng.

“Ý của anh là, lần này anh sẽ làm cho em nghiêm chỉnh trên giường trong một tuần liền.”