Bạn Trai Tôi Là Tên Biến Thái

Chương 14: Mình chia tay đi




Lạc Vân bị kéo lê lết từ phòng hắn ra ngoài cửa của biệt thự.Cả quãng đường đầy sự chỉ trỏ của người làm vì họ đã biết được sự việc.Hắn là người đã cưu mang những người làm ở đây nên đương nhiên họ rất quý trọng hắn.

“Già rồi còn leo lên giường trai trẻ”

“Con kia mày vừa nói gì?”

“Tôi đang nói bà đó,đúng quá còn cãi được gì nữa”

“Tao là phu nhân của chúng mày,mày tin tao tát vỡ bản mặt mày không?”

“Bà giỏi thì đánh đi.Thiếu gia đã nói nếu bà động vào chúng tôi thì bà cút về Trung,còn muốn ở đây thì thân phận không bằng thú cưng của ông chủ”

“MÀY IM MỒM CHO TAO”

Lạc Vân lao đến định đánh giúp việc nhưng họ đông hơn nên đương nhiên không làm gì được.

“Chào thiếu gia”

Lạc Vân thấy Nhiệt Đình thì bám lấy hắn không rời

“Đình à,m..mau cứu mẹ,đêm qua không phải mẹ..”

“CÂM MIỆNG”

Hắn đá bà ta ra khỏi người mình,bản thân thì lái xe đến tập đoàn của gia đình.Hắn lao đầu vào công việc để quên hết tất cả nhưng khi ngẩng đầu lên thấy bức ảnh của Doãn Lâm ở trên bàn làm việc,trong lòng hắn đã dâng lên cảm giác tội lỗi.Bỗng một cuộc gọi đến,là cô.Hắn không buồn nghe nhưng giờ bản thân đã quá nhớ giọng nói của bạn gái nên không kìm được mà nhấc máy

“Alo Nhiệt Đình,anh làm gì mà em gọi không nghe vậy?”

“…”

“Nhiệt Đình,anh có ở đó không vậy?”

“Anh dậy muộn chút thôi”

“Hôm qua anh uống rượu đi có va vào đâu không đấy?Bình thường anh uống rượu vào là không biết trời đất đâu”

Nhắc đến hôm qua Nhiệt Đình lại cảm thấy xấu hổ vì đã phản bội cô nên đã im lặng trước câu hỏi.

“Đến lượt em quay rồi,tạm biệt”

“Ừm tạm biệt”

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy thật sự hắn đã sụp đổ.Nhiệt Đình cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với cô và gia

đình cô.

…..



Đến tối khi đi về khách sạn cùng Mộ Dao,nhân viên khách sạn đưa cho Doãn Lâm một lá thư của người giấu tên

“Ôi trời,không biết ai gửi cho cậu mà dày vậy”

“Không biết nữa,để mình bóc thử”

Khi bóc ra rồi một sấp ảnh,khi nhìn vào những tấm ảnh đó Doãn Lâm mặt và cánh tay cứng đờ,những tấm ảnh cứ vậy mà rơi xuống đất.Ngay cả Mộ Dao bên cạnh cũng bị kinh sợ.

Đó là ảnh Lạc Vân nằm ôm Nhiệt Đình khi hai người k.hông một mảnh vải che thân. Vẻ mặt của Lạc Vân lúc đó vô cùng thoả mãn.

“L..Lâm Lâm,c..cái đó chắc chỉ là cắt ghép thôi,c..cậu đừng buồn”

Mộ Dao nắm lấy tay bạn thân cố gắng trấn tĩnh cô nhưng nó lạnh buốt và dường như mất sức sống.Phải mãi Doãn Lâm mới trả lời

“Không đâu đó là thật”

“Không có chuyện đó đâu.Anh ấy yêu cậu lắm à”

“Khi mình ở nhà Nhiệt Đình đã thấy ánh mắt của mẹ kế đã nhìn anh ấy không bình thường rồi”

Vừa nói khoé mắt của Doãn Lâm đỏ ửng lên dường như cố nén để không khóc.Nhưng ai thấy bạn trai mình với người khác làm chuyện đó mà bình thường được chứ .

“Mình về phòng đây”

Doãn Lâm đi từng bước nặng nề đến phòng.Mộ Dao thấy không ổn nên đã sang phòng ngủ cùng cô.

“Lâm Lâm đừng khóc nữa,cậu còn chưa gọi hỏi bạn trai cậu cơ mà”

Vì khóc quá nhiều nên Doãn Lâm đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Mộ Dao thấy cô ngủ liền lập tức gọi cho Nhiệt Đình mắng té tát vào mặt anh ta

“Nhiệt Đình anh muốn Lâm Lâm khóc sưng mắt vì anh đấy à?”

“Sao cô ấy lại khóc?”

“Có một người giấu tên đã gửi một lá thư cho cô ấy.Anh biết đó là gì không,là ảnh giường chiếu của anh với bà mẹ kế”

Nghe xong câu này,tay hắn cứng đờ lại,hắn không ngờ rằng Doãn Lâm nhanh như vậy đã biết được

“Ảnh đấy ghép cũng chân thực đó nhưng Doãn Lâm nhất quyết nói đó là ảnh thật nên anh mau đến dỗ vợ đi”

“…Xin lỗi….”

“Anh xin lỗi cái gì chứ ?…Đừng nói là…”

Khi thấy bên kia im lặng thì Mộ Dao đã dần không tin được sự thật

“Nhiệt Đình..anh thật sự đang làm cái quái gì vậy?”

“…”



“Mong lần sau tôi gọi anh sẽ nói là không có chuyện gì xảy ra.Còn nếu không thì sau này anh đừng hòng gặp được Doãn Lâm”

Vừa nói xong Mộ Dao tắt máy luôn không kịp để hắn nói gì.

Nhiệt Đình bây giờ muốn đến chỗ Doãn Lâm để ôm cô vào lòng dỗ dành như lúc trước nhưng giờ hắn không còn mặt mũi nào gặp.

Lạc Vân bây giờ không khác gì con chó dơ bẩn,bà ta bị đuổi khỏi nhà nhưng vẫn bám ở cửa biệt thự không chịu đi.Vừa thấy hắn về liền lao đến

“Nhiệt Đình,bạn gái con đã thấy những tấm ảnh mặn nồng của hai chúng ta,con có muốn một đêm thứ hai không?”

Hắn ghê tởm bà ta,đáng lẽ hắn phải đá bà ta từ lúc đầu bước chân vào gia tộc.

Nhiệt Đình vào nhà chào ông nội rồi rời rời đi ngay trong đêm để đến thành phố mà Doãn Lâm đang ghi hình.

….

Dù rất mệt vì hôm qua khóc nhiều như hôm nay cô vẫn phải đi làm.Vừa cầm túi xách đi xuống

Dù rất mệt vì hôm qua khóc nhiều như hôm nay cô vẫn phải đi làm.Vừa cầm túi xách đi ra khỏi cửa khách sạn thì Doãn Lâm bắt gặp hắn ngay trước mắt mình.Cô bất ngờ đến nỗi đánh rơi cốc cà phê đang cầm nhưng giờ cảm giác thật xa lạ.Nếu như là lúc trước Doãn Lâm sẽ chạy đến nhào vào lòng hắn trước thì giờ hắn đi đến muốn nắm tay thì liền nhận lại cái né tránh.

“Lâm Lâm..”

“Anh đến đây làm gì ?”

“Anh xin lỗi”

“…”

“Mình chia tay đi”

“Đừng nói vậy.Anh xin lỗi,hôm đó là anh say”

“Em biết hôm đó anh say.Em biết anh khi say không thể nhận biết được điều gì nhưng mà chuyện gì cũng đã qua rồi.Em không giận anh nhưng em cũng không tbể tha thứ cho anh được”

“Anh không cần em tha thứ chỉ cần…em ở cạnh anh”

“Xin lỗi..điều này em không làm được.Em không chấp nhận được người đàn ông của mình biến thành của người khác.Anh về lo cho mẹ của anh đi,anh đã gây lỗi đến bà ấy rồi”

“Lâm Lâm thật sự đêm đó anh không hề nhớ đã trải qua chuyện đó.Chỉ vì bà ta có mùi nước hoa rất giống em nên trong giấy phút lỡ lầm anh nhận nhầm.”

“Nếu anh thật sự yêu em thì anh đã không nhận em thành người khác”

Câu nói của Doãn Lâm khiến hắn ngừng lại một hồi lâu không biết nên nói gì tiếp theo.Doãn Lâm nói đúng,nếu hắn yêu cô thì đã không nhận nhầm.Cánh tay hắn trượt dài từ vai Doãn Lâm xuống.

“Chúc anh tìm được người tốt”

Doãn Lâm cúi đầu chào hắn rồi rời đi,nước mắt cô đã chảy dài xuống hai hàng má,cô phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không bản thân sẽ không tự chủ mà lại nhào vào lòng hắn.Dù đó không phải lỗi của Nhiệt Đình nhưng cũng không phải lỗi của cô,cô không thể chấp nhận được điều đó nên chọn cách rời đi trước.