Bạn Trai Yêu Dấu Của Nữ Giáo Sư

Chương 22: Cách để giáo sư Dao Dao mở lòng






"Nương, con tự mình đến, người ở bên cạnh nhìn là được rồi." Trong phòng bếp, Quý Mạt đang chuyên tâm băm gà đen thành từng miếng nhỏ.

Một đao một đao lại một đao.

Thật tàn nhẫn.

"Vẫn là để cho ta đến , lão sư người ta lần đầu tiên trở về, cũng không thể chậm trễ người ta."

"Con nói thật với mẹ đi, kỳ thật một tháng học đại học con trai tìm một nhà hàng bán thời gian, xem đầu bếp người ta làm canh gà đen này đã nhìn hơn nửa tháng, ta còn cố ý hỏi người ta làm như thế nào, lát nữa làm xong nếm thử là biết." Thiên Qúy vừa bận rộn , vừa nói với mẹ đang đứng ở một bên.

Trước khi sống lại, anh đã làm ở khách sạn một thời gian, còn học được không ít đồ ăn.

Về sau một mình sống ở bên kia cũng hay nấu ăn nhiều nên tay nghê rất hoàng hảo nếu không nói là đỉnh cao.

"Vậy được rồi, nhưng Thiên Nhi đừng đi làm thêm nữa, học tập quan trọng."

"Biết rồi, nương, con đã trúng thưởng còn kiêm chức gì nữa, nương mau về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa con sẽ làm xong."

Một giờ sau, Thiên Qúy bưng một chậu canh gà đen thơm ngát đặt lên bàn, sau đó bày ra ba bát bày ra.

"Cha mẹ, giáo sư mau tới đây nếm thử." Thiên Qúy chào hỏi.

"Mẹ và cha đều ăn no rồi, sẽ không ăn nữa, Thiên Nhi mau cho giáo sư ăn đi."

"Vậy thì uống chút canh, đây chính là đem cả con gà hầm." Thiên Qúy thấy ba mẹ không tới được, liền Thiên Qúy bưng bát đưa đến trước mặt bọn họ, ba mẹ đành phải nhận lấy.

Sau đó Thiên Qúy đi tới trước Dao Dao ngồi ở một bên, lúc này Thiên Đông Nhi đang lôi kéo Dao Dao rì rầm nói cái gì đó.

"Nha đầu chết tiệt cho cô ấy yên một bên đi, đừng chậm trễ giáo sư ăn canh gà yêu thương mà anh làm."

"Chậc chậc, còn canh gà yêu thương, ta xem là canh gà độc đi, đừng đem Dao tỷ tỷ độc đến chết." Thiên Đông Nhi trào phúng.

Kẻ thù của cuộc sống.

"Điện thoại di động." Thiên Qúy lạnh lùng.

Nắm lấy.

"Đến Dao tỷ tỷ, chúng ta mau đi nếm thử tay nghề của anh , ta nói với tỷ tỷ , canh gà anh làm rất ngon, nếu không phải tỷ tỷ đến, ta muốn ăn cũng không ăn được." Thiên Đông Nhi vừa nói, vừa kéo Dao Dao đi tới bên cạnh bàn.

Có một nói một, nha đầu này kĩ năng lương leo cực kì mạnh.

Thức thời, có sự phát triển.

Kỳ thật lúc Dao Dao tới có chút say xe, cũng không có khẩu vị gì, bất quá nhìn canh gà thơm ngát bốn phía, trong lúc bất chợt liền cảm giác mình có chút đói bụng.

Dao Dao ngồi xuống ghế, bưng canh gà đưa đến bên môi, từng ngụm từng ngụm nếm thử một chút, sau đó lại nếm một ngụm, sau đó...

Chẳng bao lâu, một bát súp gà đã được cạn sạch.

Thiên Qúy ân cần cầm lấy bát rỗng, lại múc một chén, đặt mấy miếng thịt gà vào.

"Nào, giáo sư nếm thử thịt gà này." Thiên Qúy buông bát xuống, đưa qua một đôi đũa.

"Ca, em cũng muốn ăn." Thiên Đông Nhi đứng ở một bên nhìn Dao Dao đang ăn, ngửi thấy mùi thơm mê người trong phòng.

Đói bụng.

"Ngươi không nói đây là canh gà độc sao? Lại đem thân thể thiên kim của công chúa độc hỏng thì làm sao bây giờ? Vậy thì tội lỗi của tôi sẽ lớn hơn. "Thiên Qúy quái khí nói.

Anh chị em thực sự.

"Ca vừa rồi đó là nói lầm, nói lầm, không cẩn thận nói sai, đây là canh gà yêu thương, tốt nhất nên uống."

"Đi lấy bát đi."

"Được rồi , em lấy thêm một cái anh cũng ăn một chút." Thiên Đông Nhi vui vẻ nhảy ra khỏi phòng.

Một lúc lâu sau, Thiên Qúy nhìn Dao Dao uống hai chén canh gà, ăn một chén thịt gà.

Anh cảm thây mình đã tìm được cách để mở long của giáo sư.

Dù một người phụ nữ có lạnh lùng và xinh đẹp đến đâu cũng không cưỡng lại được đồ ăn.

7 giờ tối.

Thiên Qúy ngồi trên ghế đẩu, chọn đèn đánh đêm, phấn đấu viết thư.

Giáo sư thì lão thần ngồi ở một bên ăn trái cây mẹ chuẩn bị cho.

đẹp rất đẹp!

Vốn Thiên Qúy nói với Dao Dao giáo án quên mang về, ai ngờ Dao Dao lại lấy ra trong vali ra giáo án dày hơn trước, còn nói là phiên bản tăng cường chi tiết hơn.

Thiên Qúy lúc ấy muốn cùng Dao Dao đồng quy vu tận, bất quá hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Dao Dao, lập tức buông tha ý nghĩ ngu xuẩn này.

Người đẹp như vậy không nghĩ biện pháp lấy bao tải về nhà, cư nhiên muốn đồng quy vu tận.

"Anh, em nghe nói đại học không phải đều rất thoải mái sao, em nghỉ làm sao còn phải làm bài tập về nhà à?" Em gái tốt Thiên Đông Nhi hung hăng rắc một nắm muối lên vết thương của anh.

"Vốn là không có bài tập về nhà, nhưng anh trai yêu thích học tập , không nhìn giáo sư người ta đi du lịch cũng không quên tới thăm một chút học sinh giỏi như anh sao." Thiên Qúy nói nhảm.

"Ca nói lời này mặt không đỏ sao, em nhớ sau khi anh thi đại học liền xé hết sách vở, xé xong còn đốt, sau đó còn vẻ mặt hưng phấn giống như một kẻ ngốc hô to rốt cục chịu đựng đến cuối cùng, không cần học những thứ này nữa. Nương lúc ấy còn mắng chửi ngươi một trận, nói ngươi bại gia, sách tốt mang đi bán không tốt sao. "Thiên Đông Nhi không chút lưu tình vạch trần khuôn mặt xấu xí của Thiên Qúy.

Thiên Qúy: "..." Không chỉ rắc muối, mà còn cắm một nhát dao.

Muội muội này không thể đòi được a.

"Đó không phải là trường đại học và trung học phổ thông không giống nhau sao, chương trình đại học tương đối thú vị, cho nên anh lại nhen nhóm tình yêu học tập."

"Vậy lúc anh thấy anh trở về sao không mang theo một quyển sách nào?"

Thiên Qúy: "..." Em gái, em thật sự có thể làm được.

Xin hãy buông tha.

"Anh đây không phải là đi vội, quên cầm sao, cho nên mới bảo giáo sư thuận đường mang tới cho anh."

"Vậy..."

"Được rồi, đã mấy giờ rồi! Sao chưa đi ngủ! vẫn muốn một điện thoại di động mới. ”

Cái này còn chưa tới tám giờ đâu có thể ngủ sớm như vậy.

Bất quá Thiên Đông Nhi nể mặt chiếc điện thoại mới, quyết định vẫn nên nhịn vài ngày trước, xem sau khi cô lấy được điện thoại di động lại pháo chế tên ngốc ca này như thế nào.

"Hừ." Tiểu nha đầu hừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng khách.

Không quá hai phút, Thiên Đông Nhi lại chạy trở về, Thiên Qúy vừa định mắng nàng hai câu, chợt nghe tiểu nha đầu này nói: "Ca, nương bảo anh nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn muốn xem mắt. "Nói xong lại nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Thiên Qúy trong nháy mắt cảm giác một ánh mắt lạnh như băng rơi vào sau lưng cậu, sống lưng trong nháy mắt lạnh lẽo, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Dao Dao bên cạnh.

Sau đó liền cùng ánh mắt bình tĩnh của Dao Dao nhìn nhau.

"Không được đi."

"Vì sao không thể đi?" Thiên Qúy có chút tò mò hỏi.

"Giáo án còn chưa viết xong đâu đi đâu." Dao Dao lạnh lùng đến

"Không phải xem mắt, ta chính là đi qua một hồi, chậm trễ không được bao nhiêu thời gian."

"Vậy cũng không được."

Dao Dao không nói gì, khẽ ngửa đầu, liếc mắt nhìn Thiên Qúy không chớp mắt.

Thiên Qúy cũng không chút khách khí nhìn chằm chằm trở về, khí thế không thể thua.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết vì sao, trong lòng Thiên Qúy bỗng nhiên căng thẳng.

Sau đó theo bản năng thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Được, tôi không đi. ”