Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 99




Edit: Ry

Trận pháp sư gọn gàng chồng trận pháp, khống chế cứng cai ngục. Có tiếng hát của Hai Vạn Năm che giấu, anh liên tiếp khiến quái giảm phòng ngự, trong mười mấy giây đã hoàn thành đánh giết. Úc Trăn cầm chìa khóa trong miệng Hổ Liệt Tâm, mở khóa bước vào nhà giam.

Trên đường tới đây, hầu hết các phòng giam đều là loại thường, ví dụ như phòng giam có Hai Vạn Năm chỉ có một lồng sắt đơn giản cộng thêm cai ngục. Nhưng phần trong phòng giam này rõ ràng lõm xuống, đổ đầy nước, chính giữa đặt một cái lồng sắt.

Ao nước này không quá đầu gối, trên nóc lồng lại vẫn còn nước tí tách chảy, Túc Mạc gần như ướt đẫm nửa người. Cậu thấy Úc Trăn thì rất ngạc nhiên, còn chưa kịp mở miệng, trận pháp sư đã nhảy xuống ao, lội nước đi tới bên cạnh mình.

Hai Vạn Năm: "Sao anh đi ngang qua em vậy, có phải anh không nhìn thấy em không?"

Úc Trăn lạnh lùng: "Hát tiếp đi, đừng có ngừng."

Hai Vạn Năm: "???"

Apple: "Đừng nhớ nhung nữa, người ta không cứu ông đâu."

Thanh Phong: "Địa vị chênh lệch rõ rệt."

Dưa Hấu: "Làm quen đi."

"Phải cứu Momo trước." Đạp Vân Trung kịp thời bổ sung: "Trong hoàn cảnh này thì cứu cậu ấy hữu dụng hơn là cứu ông. Momo là chỉ huy, triệu hoán sư còn nhiều khống chế, ông chỉ heal được thôi."

Trong thủy lao, con ngươi Úc Trăn hơi tối, nâng chiếc xích trên lồng: "Mấy cái khóa?"

"Cửa lồng có hai cái." Túc Mạc nhìn lên chỗ tay mình bị xích: "Trên tay có hai cái nữa."

"Chờ chút." Úc Trăn mở khóa ở cửa lồng, sau đó nắm lan can nhảy lên nóc. Phần xích trên này trói rất chặt, lỗ khóa cũng bị quấn mấy tầng xích. Úc Trăn thử kéo: "Momo, nhắm mắt lại."

Túc Mạc sửng sốt, nhắm mắt lại thì nghe được tiếng dao lướt qua, sau đó là một tiếng động trầm, xích lẫn ổ khóa đều rơi vào trong nước. Lực trói biến mất, Túc Mạc hơi trượt xuống, suýt nữa quỳ trong nước, may được Úc Trăn nắm cổ tay kéo lại mới không ngã cả người vào ao.

"Anh." Túc Mạc hơi ngẩng đầu.

"Đứng vững." Úc Trăn nhắc nhở.

Hổ Liệt Tâm nhảy lên tường tha đèn của Túc Mạc tới thả trước mặt cậu. Túc Mạc đứng vững rồi bàn tay kia mới buông ra, trận pháp sư nhảy xuống khỏi chiếc lồng, đáp lên đài cao bên cạnh, tiện tay lấy hai món đạo cụ treo trên tường.

"Đường trong này rất phức tạp, anh gần như xuôi theo vách tường tới đây, lại chỉ thấy vài người." Úc Trăn giải thích: "Khu này có cửa riêng, trong khu có năm nhà giam, nhốt 3 người, em, Tiểu Nhị và Hồng Quả Quả."

Túc Mạc hoạt động cổ tay: "Rất có thể những người kia ở khu khác."

Bên ngoài bỗng loáng thoáng tiếng xôn xao, Hỏa Thụ Ngân Hoa mỗi lúc một gần. Một giây sau y tông cửa vào trong khu vực, âm thanh rầm rộ vang vọng. Hai Vạn Năm đang đau khổ ca hát lập tức tắt tiếng, tròn mắt nhìn cảnh tượng có thể nói là như trẩy hội bên ngoài: "Đù má Hỏa Thụ Ngân Hoa, ông kéo nhiều vậy!?"

"Ơ? Mọi người ở bên này à??" Hỏa Thụ Ngân Hoa hoảng hốt chạy bừa vào cửa, sau lưng dẫn một đám cai ngục, bét cũng 30 con, chỉ trong nháy mắt đã tràn vào.

Túc Mạc nghe tiếng lập tức đá cai ngục đã tử vong xuống ao, đang định tìm cái gì đó che bản thân thì Úc Trăn đã kéo cậu lại. Một lực kéo mạnh mang cậu nhảy lên trên, bám vào thanh xà trên nóc phòng giam.

Bút Phán Quan để ngang kẹt giữa hai thanh xà, chịu trọng lượng của hai người, treo vững vàng. Túc Mạc được ôm eo, gần như dựa hết vào Úc Trăn.

"Đừng nhúc nhích." Trên đầu vang lên giọng nói.

Túc Mạc không nhúc nhích, hơi liếc nhìn cánh tay cường tráng đầy sức mạnh của người kia, trong lúc lơ đãng, dường như cậu nghe được tiếng tim mình tăng tốc.

Lúc này, tiếng Hỏa Thụ Ngân Hoa đã rất gần.

Y hết đường chạy, đám Túc Mạc chứng kiến cảnh y bị khoảng 30 cái lưới ụp lên người. Công kích của quái nhỏ mạnh, gần như chỉ trong nháy mắt Hỏa Thụ Ngân Hoa đã tử trận.

[ Người chơi Hỏa Thụ Ngân Hoa tử vong, kích hoạt sự kiện [Hung], khởi động cơ quan trên hành lang, chúc các bạn may mắn.]

"Chết rồi?"

"Chết rồi."

"Đợi lát nữa cho người tới kéo đi, mau trở về canh chừng đám phạm nhân còn lại."

"Trong thủy lao mất một tên rồi, tăng cường tuần tra, mau chóng bắt hắn lại."

Nhóm quái nhỏ giao lưu ở ngoài cửa phòng giam, còn có một con chạy vào thủy lao kiểm tra Túc Mạc. Túc Mạc giữ im lặng, eo bị người ta ôm chặt, trong kênh voice đã nháo nhào.

"Tử vong kích hoạt cơ quan hả!?" Apple nói: "Hỏa Thụ vừa chết đã mở quẻ hung!"

Đạp Vân Trung nhíu mày: "Mở cơ quan, còn tăng cường tuần tra, e là càng khó né tránh, còn phải tìm đúng chỗ để chạy."

Hỏa Thụ Ngân Hoa nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, có hai cai ngục đang nhét y vào bao tải: "Tôi vẫn chạy được nữa mà, chẳng qua chạy lộn chỗ thôi! Chọn đại một cửa chạy vào, bé đâu có ngờ đó là cửa tử."

Y lại hỏi: "Làm sao bây giờ, bọn nó đang nhét tôi vào bao tải này, đừng bảo sẽ ném tôi vào chỗ gì đó kì quái nhé?"

Hỏa Thụ Ngân Hoa bị nhét trong bao tải, cai ngục trong phòng giam Hai Vạn Năm đứng cửa trông ra: "Mau lên, để lại đây xúi quẩy."

"Tôi thấy là cái con trong phòng ông hơi bị vênh rồi đấy nhé." Hỏa Thụ Ngân Hoa nói.

Hai Vạn Năm: "Đâu chỉ là vênh, vừa rồi nó còn cầm roi dọa tôi, không cho tôi hát nữa."

Những người khác trong đoàn không thấy được tình huống, Đạp Vân Trung hỏi: "Mọi người sao rồi?"

Hỏa Thụ Ngân Hoa: "Bé bị kéo đi rồi, có ai tới cứu bé không?"

Hai Vạn Năm: "Tôi cũng muốn có người tới cứu..."

Hai người trên nóc thủy lao nhìn nhau, đồng thời nhảy xuống, trận pháp sư mở trận pháp, thú triệu hồi của triệu hoán sư cũng lẳng lặng xuất hiện. Trước hết Túc Mạc khống chế cai ngục ở cửa phòng giam của Hai Vạn Năm, thú triệu hồi liên tiếp xông tới, hoàn toàn không cho nó thời gian cầu cứ.

Túc Mạc khống chế cai ngục, sau đó xoay người giúp Úc Trăn đánh giết hai con đang khênh bao tải. Cả hai phối hợp ăn ý, gần như không có bất cứ giao lưu nào đã hoàn thành trận đánh giết hoàn mỹ.

"Cầm chìa khóa." Túc Mạc lấy từ trên tường xuống hai cái chìa khóa ném cho Hai Vạn Năm, sau đó đi sang phòng giam khác xem Hồng Quả Quả.

Chỗ này có mấy phòng giam, giam giữ Hai Vạn Năm, Hồng Quả Quả và cậu.

Hai Vạn Năm vẫn có thể nói chuyện, nhưng Hồng Quả Quả từ đầu đã hôn mê. Túc Mạc để Thỏ Linh Tâm trộm chìa xong mở cửa, tiến vào cứu Hồng Quả Quả ra.

"Sao rồi?" Hai Vạn Năm hồi sinh cho Hỏa Thụ Ngân Hoa xong chạy tới.

"Trạng thái hôn mê, 15 phút sau khi giải cứu sẽ biến mất." Túc Mạc nhìn debuff trên người Hồng Quả Quả: "Còn 15 phút nữa mới tỉnh."

Một hồi rối loạn, 15 người miễn cưỡng tập hợp được 5, trong đó có 1 người chết lâm sàng. Túc Mạc tìm những phòng giam khác, không thấy ai nữa, e là ở chỗ khác rồi.

Đạp Vân Trung vẫn đang bị nhốt: "Giờ các cậu là đội chủ lực, gặp cai ngục chắc cũng chống đỡ được, còn lại thì đợi tìm được những người khác tính tiếp. Chủ yếu phải tìm được Chỉ Qua, cô ấy có bản đồ, có vẻ như tìm được bản đồ thì chúng ta mới rời khỏi đây được."

Hỏa Thụ Ngân Hoa hồi sinh xong thử ra ngoài xem: "Đường bên ngoài khó đi hơn rồi, vừa rồi tôi chạy chỉ cần không chạm vào tường là được, giờ đứng hơi gần thôi nó cũng phun lửa bắn tên, cả hành lang toàn bẫy là bẫy."

"Thử cơ quan thì dễ thôi, để thú triệu hồi đi trước là được, chúng ta còn cơ hội, với cả có hai trị liệu ở đây nữa." Túc Mạc xem lại thế cục: "Thực tế thì cái khó của ải này nằm ở chỗ tìm người. Có cơ quan bên ngoài không ngừng rút máu, cai ngục bắt người, độ khó tìm người sẽ tăng cao. Nếu không có trị liệu thì cơ quan bên ngoài tương đương với chỗ trí mạng."

Đạp Vân Trung: "Đúng, đội hình của các cậu hiện giờ lại là phù hợp nhất, chỉ cần cố gắng đừng để giảm quân số một cách không cần thiết. Sự kiện tử vong là một ẩn số, tốt nhất đừng kích hoạt nó."

Không có trị liệu, bọn họ đi đâu làm gì cũng phải tính toán kĩ càng, thậm chí có khi còn dùng hết thuốc hồi máu vì dính cơ quan, hoặc là hành động chậm chạp, bị cai ngục tóm lại.

Nhưng nếu có hai trị liệu và hai triệu hoán sư thì vụ thử bẫy trên hành lang dễ hơn hẳn, nếu nó chỉ gây tổn thương ở mức bình thường thì họ cứ thế lao qua cũng không sao.

"Tôi thấy giết được cai ngục á, nhưng phải giết cái con gõ chiêng đầu tiên ấy." Hỏa Thụ Ngân Hoa nhớ lại: "Ban đầu tôi không gặp nhiều quái như vậy đâu, là sau khi cái con gõ chiêng đó tới thì mới càng lúc càng đông."

Úc Trăn nói: "Có thể nó là quái cơ quan, đụng phải sẽ dẫn tới càng nhiều quái nhỏ."

Túc Mạc bổ sung: "Tóm lại là 3 cơ chế, cơ quan mất máu ở hành lang, cai ngục tuần tra bắt người giết người, sự kiện tử vong ngẫu nhiên."

15 phút nói dài cũng dài, Hỏa Thụ Ngân Hoa và Túc Mạc nhân lúc hành lang không có ai canh, ra ngoài thử cơ quan. Sau khi xác định cường độ của mấy cái bẫy có thể trực tiếp xông qua thì yên tâm.

Túc Mạc cũng dần nắm được quy tắc của cái nhà tù này. Thật ra độ khó ban đầu cũng không cao, nhưng nếu như bị loạn hoặc là không tìm được cách giết cai ngục thì rất có thể sẽ kích hoạt sự kiện tử vong, hoặc là dẫn tới vô số cai ngục, khiến cả đội thất bại.

Hồng Quả Quả tỉnh lại, mở mắt xong y đực mặt ra không hiểu gì, đợi mọi người giải thích rồi mới biết hóa ra mình ngồi chơi gần nửa tiếng.

"Em không có cảm giác gì hết, đầu não nhốt em ở một không gian khác chơi đấu địa chủ, nói là em hôn mê phải đợi người tới cứu." Hồng Quả Quả kể: "Sau đó em cứ ngồi đánh bài thôi, ban nãy tự dưng có nhắc nhở em thua bị trừ tiền, mở mắt ra thì đến đây."

Y thở dài: "Ngồi thêm 2 phút là xong ván rồi, thua những 30 vàng lận."

Mọi người: "..."

Nhóm 5 người chuẩn bị xuất phát, cơ quan ở hành lang đã được Momo và Hỏa Thụ Ngân Hoa thăm dò một phần. Cơ quan vận hành có quy luật nên bọn họ có thể tránh một vài cái. Tuy vẫn có tình huống bất ngờ, nhưng cũng là thú triệu hồi mất máu trước, với cả có trị liệu nên hành động cũng không khó khăn.

Một bên khác, Đạo sĩ không biết yêu chịu biết bao gian truân. Hắn là đạo sĩ, lại đi một mình, cơ quan nguy hiểm, còn có cai ngục liên tục tuần tra, may mắn duy nhất là trước khi ăn kĩ năng đã tự cắn thuốc, không kích hoạt sự kiện tử vong. Cuối cùng tàn phế chui vào lồng, một lần nữa trải nghiệm cuộc đời sau song sắt, còn được thưởng thêm một quái nhỏ trông coi.

Đạo sĩ không biết yêu: "Tôi tạ quá, chỉ có thể giúp mọi người tới đây."

Hai Vạn Năm: "Không sao, cậu không chết đã là anh hùng rồi."

Trong tình huống không có bản đồ, cái nhà tù này cực kì khó đi, trông thì đơn giản, thực tế lại rất rắc rối phức tạp.

Thứ nhất, nó không phải là phân nhánh lối rẽ như bình thường, mà chia ra làm mấy khu vực. Mỗi khu lại có đường đi phức tạp, trông còn giống nhau, trừ khi vào trong xác nhận, còn không thì không thể biết mình đã đi qua chỗ này chưa.

Giữa chừng còn đụng độ mấy con quái đi tuần, may mà DPS phản ứng nhanh, lập tức khống chế rồi giết mới không dẫn tới nhiều thêm. Chỉ là sau lần đầu tiên, tần suất họ gặp phải cai ngục càng lúc càng tăng, cứ như thế, con đường này dường như trở nên khó khăn hơn nhiều.

Hai Vạn Năm nói: "Không có bản đồ khó đi thật đấy, cứ đà này e là bọn mình sẽ còn gặp thêm nhiều quái nhỏ."

Đám Đạp Vân Trung cũng không có cách, trước khi đồng đội tìm được họ, họ không thể cung cấp bất cứ trợ giúp nào. Điều duy nhất làm được là đợi đồng đội tới gần thì lên tiếng nhắc nhở, dễ phân biệt khu vực hơn.

Nhưng không đợi họ nghĩ ra cách nào hữu dụng hơn, tổ 5 người đã có đột phá ---

Chỉ huy đang vẽ bản đồ.

"Em nhớ hết không?" Úc Trăn nghiêng đầu nhìn Túc Mạc.

"Có, khu bên này em nhớ hết rồi." Túc Mạc dùng bảng vẽ trong game, dựa vào trí nhớ của mình vẽ lại các vị trí.

Vẽ xong, cậu hơi nhíu mày, có cảm giác rất lạ: "Có chỗ này hơi lệch, hẳn là có vấn đề..."

Cậu day mày: "Chắc phải đi lại một lần, cái đường có cơ quan bắn tên ấy, phương hướng hơi mơ hồ."

Úc Trăn im lặng: "Chỗ đó hình như là hướng 2 giờ từ thủy lao ra."

Túc Mạc sửng sốt, nhìn sang Úc Trăn.

Úc Trăn lại nói: "Thử xem có đúng không."

Túc Mạc cúi đầu vẽ tiếp con đường có cơ quan bắn tên, bổ sung xong cảm giác quái lạ càng mạnh. Những con đường này lặp lại. Cậu nghĩ ngợi, thử xoay bản đồ, lập tức hiểu ra.

Nếu là Ngục Tù Cơ Quan, vậy khi lạc đường thứ cậu nghĩ đến đầu tiên nên là cơ quan chứ không phải mê cung.

Đây không phải mê cung, mà là cơ quan xoay chuyển ngã ba, cậu cho rằng bọn họ luôn đi thẳng, thực tế là đi vòng trở lại.

Túc Mạc làm rõ suy nghĩ, vừa định giải thích vấn đề đường đi với đồng đội, ngẩng lên lại bắt gặp cái nhìn của Úc Trăn, thoáng cái quên mất mình muốn nói gì.

Con ngươi anh sâu thẳm, thấy vậy ấm giọng hỏi: "Có cách rồi à?"

Túc Mạc hoàn hồn, quay đi tránh ánh mắt anh, nói đơn giản: "Vấn đề là cơ quan."

Hồng Quả Quả chạy tới: "Là sao?"

Hỏa Thụ Ngân Hoa: "Cậu biết đường rồi?!"

"Biết." Túc Mạc vẽ bản đồ xong gửi vào trong kênh đoàn đội: "Đây là bản đồ khu vực chúng ta đang đứng, tôi đã đánh dấu vị trí cơ quan, có đường chúng ta phải đi ngược hướng, nếu không sẽ mãi mãi đi vòng quanh trong này."

Một Hớp 2 Vạn 5 âm thầm kinh hãi, trong lúc bọn họ xông ngang xông thẳng tìm người thì chỉ huy đã ghi nhớ đường và phương hướng, còn căn cứ vào kí ức vẽ ra một cái bản đồ 2D.

"Siêu thật đấy..." Y chưa cảm khái xong đã nghe thấy tiếng đầu não.

[