Bàn Về Trình Độ Vuốt Mèo Của Một Đầu Bếp

Chương 3




Lấy từ khuôn nhựa hình hoa hồng ra kem sorbet dưa vàng cực kỳ hoàn chỉnh, sau đó là đến lúc sốt sô-cô-la dâu đã khuấy xong trong máy đồng hóa có tác dụng. Cổ tay ổn định mạnh mẽ kia khẽ nghiêng, màu đỏ đá quý sáng ngời mịn màng chậm rãi rưới xuống đóa hồng vàng nọ, lực và góc độ khống chế một cách hoàn mỹ không dư thừa, hoa hồng đông lạnh dần bị chìm ngập bởi sắc đỏ rực rỡ nồng đậm, cuối cùng ngưng tụ thành nửa cung tròn xinh xắn. Bánh hạnh nhân hơi hơi lộ ra một góc ở dưới đáy, khiến người ta tò mò.

Tốp năm tốp ba khán giả dưới màn hình lớn cảm thán, sốt ruột tóm nhân viên lại thét gào: "Bao nhiêu tiền cũng được, cho một phần!" Nhân viên vô cùng lịch sự thành thạo cúi người, nói hết một lượt chữ đã thuộc làu: "Xin phu nhân thứ lỗi, thành phẩm của ông chủ chúng tôi chỉ tặng không bán, phu nhân đừng nóng lòng, chút nữa sẽ công bố khách hàng may mắn, nói không chừng chính là phu nhân đấy."

Bàn tay trên màn hình LED nhấc cây vét bột được nhúng qua xi-rô bắp lên, thờ ơ lướt trên sốt dâu tây một cách nước chảy mây trôi, xi-rô màu ngà như được truyền sinh mạng, nhanh chóng đan thành một tấm lưới uyển chuyển tinh tế dưới tác dụng của sự chênh lệch nhiệt độ cùng sức căng bề mặt, dịu dàng bao bọc kem dưa dâu long lanh trôi nổi ở bên trong.

"Le coeur a rose."

*Le coeur a rose: lòng chứa đóa hồng

Giọng nói của Tiền Doanh trải qua đôi phần xử lý truyền tới từ loa phát thanh, cùng điệu cuối rả rích của bản tình ca tiếng Pháp, khàn khàn mà hấp dẫn. Cô em nãy giờ quay phim bèn kích động thét chói tai, hai bên có người bắt đầu vỗ tay, có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, nhoáng cái nhà hàng "Số 18 Nam Tân" với kiến trúc thông tầng lộng lẫy liền náo nhiệt như buổi diễn thời trang. Người qua đường không rõ nguyên do thò đầu ngó tình cảnh kỳ lạ vừa huýt sáo vừa giậm chân trong này, không nhịn được lẩm bẩm: "Một quán cơm thôi mà tạo chiến trận khiếp thế, đám đốt tiền."

Không sai, cái kẻ trước đây buôn vũ khí nay đột nhiên mở tiệm đồng thời mỗi tuần phát livestream đúng hẹn, quả thực là dân đốt tiền.

Sau khi Tiền Doanh lập đủ loại công lao và biểu hiện xuất sắc, rốt cuộc cũng được thả ra sớm tại thời điểm bốn năm lẻ hai tháng tù. Chuyện đầu tiên làm khi ra tù, chính là đến nghĩa trang cúng bái người cha Tiền Vận Xương của hắn.

Tiền lão tam cả đời làm việc ác chồng chất, từ ngày theo Lê Cửu đi lăn lộn thiên hạ, lão bắt đầu thủ đoạn nham hiển, mất hết tính người, nợ máu không đếm xuể. Ngoại trừ ba phần kiêng kỵ đối với Cửu gia thì có thể nói là chẳng sợ ai. Mãi tới gần tuổi tứ tuần con cháu trống vắng, của cải gái gú đâu thể cho lão một đứa con trai hay nửa đứa con gái, lão mới khiếp đảm sực nhớ câu "ngẩng đầu ba thước có thần linh" kia. Bèn vái lạy khắp các chùa chiền giáo đường, xin hết một lượt Thần Phật đông tây, cuối cùng cũng được một mụn con nặng bốn ký hai.

Khi đó nếu dùng tài sản địa vị và phong cách hành sự xưa giờ của Tiền tam gia, được một con "rồng sống" như vậy hẳn sẽ chiêu cáo thiên hạ ngay tắp lự, Tiền gia có hậu duệ rồi! Song lão già hống hách cả nửa đời bỗng học được cách bớt phóng túng, thậm chí chuyện tổ chức đầy tháng hay trăm ngày vân vân đều rất đỗi khiêm tốn, anh em trong giới biết tin tức nhưng cũng đoán không nổi ý lão, ai nấy đều không làm bừa. Chỉ có Cửu gia sai người tới biếu một cặp xúc xắc ngọc bích cẩn chu sa, nói là quà mừng trăm ngày. Tiền lão tam cung kính nhận lấy, sau khi suy tính hồi lâu, không thèm mời thầy đến đặt tên, tự lấy cho con trai một chữ "Doanh" đơn giản.

Sau này, Tiền lão tam dần bắt đầu cuộc sống giấu nghề, ai không biết sẽ bảo rằng lão lớn tuổi nên tính ngông giảm bớt, nhưng ai biết sẽ hiểu lão là đang tích đức vì con trai.

Có thể vái Thần Phật bốn phương tám hướng cầu tự, có thể thu nanh vuốt để con cái lớn lên bình an, sau đó, lại vì có thể để cho con trai chút gia sản mà lần nữa rời núi khiêu chiến với Cửu gia, cương quyết không chịu nôn ra cục tiền béo bở từ chuyến hàng buôn lậu nọ. Dù rằng phải đấu chính diện với người đại ca đi chung một đường, thậm chí bị lứa hậu bối như Biên Dĩ Thu chĩa súng vào trán giữa đám đông.

Điều này Tiền lão tam cũng chẳng bận tâm, chung quy lão đã đạt được mục đích. Tiền Doanh thuận lợi trưởng thành, mười mấy tuổi đã cao lớn phong thái hiên ngang, khiến Tiền lão tam vừa nhìn thấy là lòng vui nở hoa. Hắn không đọc nhiều sách, nhưng nhìn xa trông rộng, những năm cấp hai Tiền Doanh được gửi sang Ý đi học, lúc tiễn máy bay lão phải ráng dốc sức ôm đầu thằng nhóc đã cao hơn mình, nói: "A Doanh, con muốn làm gì thì cứ làm, ba chỉ cần con khỏe mạnh thôi."

Thiếu gia Tiền lớn lên như thế đấy, tuổi trẻ sung sức, tài năng bộc lộ, hắn không phải nghé con mới sinh, mà là một chú hổ ẩn hiện nanh vuốt. Nếu dựa theo ý của Tiền lão tam, lão không hy vọng con trai sẽ giẫm lên vết xe đổ của mình, nhưng Tiền Doanh lêu lổng ở Âu Châu mấy năm, không quen thức ăn bên kia, cũng không nể đám Tây lông, rốt cuộc vẫn rất có khí thế mà đứng trước mặt ba hắn, phát ngôn bừa bãi nói muốn tiếp quản thay lão để đi áp đảo toàn dân thiên hạ.

Ban đầu Tiền lão tam phản đối, song không thể lay chuyển chàng trai đã trưởng thành, bán tín bán nghi cho hắn tiền và người, kết quả không bao lâu, số cá mập trắng của tàu đánh bạc trên vùng biển quốc tế đã biến thành thành tựu. Tiền lão tam tuy hành động khiêm nhường hơn những năm đầu nhưng trong xương cốt vẫn là tên côn đồ khi xưa, khá hài lòng đối với thành quả bài toán nhỏ dành cho con trai. Nhưng lão vui chưa được vài ngày, phát hiện Tiền Doanh vừa thắng lợi cuộc chiến mở màn đã định ra tay với Biên Dĩ Thu, muốn cướp chén canh từ chỗ Cửu An.

Lão lập tức cảnh cáo Tiền Doanh không được làm bậy, chủ nhà thời trước của Cửu gia mặc dù đã vắng, nhưng người thừa kế Biên Dĩ Thu do ông ta để lại hoàn toàn không phải kẻ dễ trêu. Lời nhắc nhở này chẳng những bị Tiền Doanh xem thường, thậm chí còn khơi gợi tâm lý phản nghịch và lòng tranh cường háo thắng nhỏ nhoi. Vì vậy rất nhanh hai người họ đã đối chọi chính diện, số cá mập trắng của Tiền Doanh chìm nghỉm, miếng đất 5-17 Biên Dĩ Thu đấu giá được gặp sự cố dồn dập, cuối cùng thậm chí nổ liên hoàn bằng việc Tiền Doanh bắt cóc Biên Dĩ Thu và quân đội cảnh sát liên hiệp nhằm vây quét kho vũ phí nhà họ Tiền.

Tóm lại, Tiền Doanh rất phách lối mà duỗi một chân tới vũng bùn sình lầy, cuối cùng gặt hái tai ương tám năm tù giam.

Vào năm ngồi tù thứ hai của hắn, Tiền lão tam bệnh nặng, hắn không thể gặp lần cuối, chỉ đành nhờ đoạn phim trong điện thoại được luật sư đem tới, trông thấy ba mang gương mặt vàng vọt nhưng vẫn mỉm cười nói với hắn: "A Doanh à... ba muốn con sống thật tốt, còn muốn con bình an. Chớ tranh giành những thứ không đâu, đừng làm chuyện ác..."

Tiền Doanh cách lớp thủy tinh dày của phòng thăm viếng, quỳ xuống, dập đầu tám cái về phía màn hình nho nhỏ đó.

Thế nên, sau khi hắn ra tù, đối diện với dinh thự họ Tiền trống hoác cùng vài thành viên nòng cốt của Tiền gia tựa như đang trông ngóng tâm phúc, Tiền Doanh đi đến ngồi lên chiếc ghế bành xưa kia của ba, tầm mắt lướt qua mấy khuôn mặt lác đác còn sót lại. Trầm ngâm chốc lát bèn thốt một câu.

"Những năm ba mất, nhờ ơn quý vị vẫn còn nhớ một chữ 'Tiền', tôi cũng không thể bạc đãi mọi người. Nhưng phải nói trước một câu, công việc quá khứ, tôi không làm nữa. Ông cụ báo mộng cho tôi, muốn tôi thuộc lòng 24 chữ giá trị quan nòng cốt cơ đấy. Tôi nghĩ nếu muốn hoàn lương lên bờ làm người tốt thì đáng lẽ nên dẫn các anh em cùng đi xây dựng xã hội hài hòa. Nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra có thể làm gì, chi bằng cùng thảo luận nhé."

*24 chữ giá trị quan: giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, ngay thẳng, pháp trị, yêu nước, kính nghiệp, thành thật, thân thiện

Hồi đầu mọi người lờ mờ lắm, Tiền lão tam chết rồi như rắn mất đầu, thành viên thuộc hạ hơi mất kiên định thì đã tứ tán, những kẻ còn lại đều là chết cũng trung thành, đa số đều từng làm việc đi theo Tiền Doanh bốn năm trước, biết thiếu gia khi ấy là "kiếm ra khỏi vỏ đợi uống máu", tuy về sau thất bại vào ngục giam nhưng chỉ là thời gian bốn năm hơn, lúc ra tù cũng chỉ mới hai bảy hai tám tuổi, hoàn toàn vẫn là một anh hùng, đang chờ hắn ra lệnh chấn chỉnh giang sơn, lại không ngờ là mở một nhà hàng như vậy.

Can đảm thử đề xuất kinh doanh, đường dây và cách thức đã có sẵn, nghề cũ của Tiền lão tam chính là buôn lậu mà. Bị Tiền Doanh trừng mắt không đồng ý. Lại có người đề xuất hồi trước Tam gia để lại không ít đất, có thể xây nhà để bán, Tiền Doanh cũng phản đối, bởi vì hắn chẳng hề hiểu về ngành kiến trúc. Sau hắn tự suy xét cả buổi, nói: "Mở quán đi."

Thế là việc "Số 18 Nam Tân" khánh thành cứ như từ trên trời rơi xuống.

Ngưỡng cửa nhập môn nghề dịch vụ quá thấp, ban đầu mọi người tưởng Tiền Doanh chỉ làm chơi, kết quả khai trương chưa bao lâu đã ngoài dự kiến, không ai nghĩ đôi tay nghịch súng kia của Tiền thiếu gia một khi cầm dao làm bếp lên lại tuyệt diệu đến thế. Khi ở trong nhà giam đã tôi luyện ra được tình bạn trân quý, nên người bạn tù Biên Dĩ Thu nhờ có lần một mình đến ăn chùa mà liên tục một tuần lễ sau mỗi ngày đều tới báo danh, hơn nữa còn ngang ngược đến trước một ngày để chỉ định nguyên liệu nấu ăn. Tiền Doanh sau ba ngày thiết đãi thì phiền chịu hết nổi, hét to: "Anh trả hóa đơn mấy bữa nay trước đi!" Biên Dĩ Thu thản nhiên ngoáy lỗ tai, đáp: "Ủa? Dụng cụ chữa cháy và biện pháp an ninh của quán cậu đã thông qua kiểm tra chưa? Tôi nhớ đường Nam Tân trực thuộc cục quản lý thành phố nhỉ."

Ông chủ Tiền chỉ muốn yên ổn mở nhà hàng buộc phải nuốt giận đi rửa tay làm thức ăn.

Tài nấu nướng của hắn có bảy phần là học được trong những năm chơi bời ở châu Âu, lưỡi hắn bẩm sinh quá nhạy bén, chưa bao giờ chịu đựng vị giác làm khổ chính mình, đồng thời ba phần còn lại là thiên tài nấu nướng từ khi lọt lòng. Theo người Pháp học về rượu và món tráng miệng, theo người Ý học về sản phẩm từ sữa và nướng bánh, theo người Đức học về thịt, theo người Tây Ban Nha học về hải sản. Cuối cùng nêm thêm một muỗng gien mỹ thực Trung Hoa.

Song chủ yếu nhất còn nằm ở chỗ, hắn không thiếu tiền, cho nên tất thảy đều có thể chi mạnh tay, bảo rằng hắn mở "Số 18 Nam Tân" với danh nghĩa một tiệm cơm, chi bằng nói là bố trí cái ổ an nhàn cho đoàn anh em trung thành. Chẳng hạn như quản lý bộ phận Tống Trí, chính là đồng đảng trước kia đi theo hắn từ Ý về nước.

Năm đó Tiền Doanh đi học ở Ý, thời điểm cầm tiền của ba hắn nỗ lực đầu tư, hắn đã cứu Tống Trí ra khỏi đám côn đồ cắn thuốc đến mê man thần chí ở trong con ngõ sau của quán bar nọ. Kể từ đấy, Tống Trí trở thành fan trung thành của hắn, chẳng những đi theo Tiền Doanh lên núi xuống biển ở Ý, khi Tiền Doanh về nước, gã không nhiều lời cũng mua vé máy bay về theo.

Thiên hạ quái gì, còn không bằng mở bếp bắc nồi làm nên cơm nước nhân gian, thỉnh cầu một bữa ăn an ổn kiếp này.