Bàn Về Trình Độ Vuốt Mèo Của Một Đầu Bếp

Chương 7






Biên Dĩ Thu có hơi ảo não bước vào Số 18 Nam Tân, lần này, không có cơm để ăn.

Tiền Doanh nghiêm mặt mắt to trừng mắt nhỏ với y hồi lâu, rốt cuộc không kiềm nổi đập bàn một phát.

"Đệt, không ngờ anh là người anh em như vậy."

Khóe miệng Biên Dĩ Thu giật giật như đau răng, nhẫn nhịn rồi mới mất tự nhiên ho khan.

"Là miệng tôi đê tiện được chưa, đáng ra không nên nói cho cậu."

Lúc này Tiền Doanh đứng phắt dậy, nhấc ấm lên rót nước, đặt cái "rầm" trước mặt Biên Dĩ Thu.

"Nếu anh không nói thì tạm biệt giang hồ là vừa!"

Biên Dĩ Thu cầm ly lên uống, mới vừa vào miệng đã "phụt" một tiếng phun ra ngoài, ho lấy ho để.

"Đéo má nó cậu hạ độc trả thù tôi à?!"

"Trà khổ đinh năm năm, hạ hỏa! Tôi uống bao nhiêu lâu rồi đấy!"

*trà khổ đinh:

chapter content


Răng Biên Dĩ Thu càng thêm ê ẩm, y day trán nở nụ cười còn đắng hơn cả trà, lẩm bẩm: "Có suy nghĩ không vậy, chưa nhắc tới chuyện hai người còn chẳng hứa hẹn sống chết, dù có tình cảm sâu đậm thì nó cũng đã là quá khứ. Bây giờ người ta có bạn trai rồi mà."

Sắc mặt Tiền Doanh lạnh dần, Biên Dĩ Thu liếc hắn một cái, trông thấy ánh mắt thằng nhóc này lóe lên tia sáng dữ tợn sắc bén.

Hắn thốt một câu vừa nhẹ vừa chậm.

"Thế thì sao."

Biên Dĩ Thu thở dài, ngồi phịch lên ghế sofa mềm mại, y không nhìn Tiền Doanh mà đảo mắt về phía trần nhà.

"Chuyện này tôi không giúp được cậu, "em gái" Lâm và Kha Minh Hiên mặc dù không có gì, nhưng tôi cũng không muốn xen vào phá hỏng việc có liên quan đến cậu ấy, cậu ấy sống tốt thì tôi chúc phúc, sống không tốt thì tôi giúp đỡ, duy nhất chuyện yêu đương với ai, tôi sẽ không xía mỏ. Bất kể người đó là cậu hay là ai khác."

Tiền Doanh im lặng, trong phòng bao tinh tế trầm hẳn, qua một hồi mới nghe được hắn thong thả mở lời.

"Tôi hiểu."

Biên Dĩ Thu giật giật mép, mới ngồi thẳng lưng đàng hoàng lại nghe thấy Tiền Doanh nã thêm một câu.

"Có điều, xem như anh nợ tôi lần này, khỏi trốn nhé."

Biên Dĩ Thu nhanh chóng gật đầu.

"Vâng vâng vâng, được được được."

Tiền Doanh nốc sạch trà, mặt không đổi sắc nói câu cuối cùng.

"Còn nữa, sau này tới đây phải trả tiền."

Tiền Doanh cũng không tìm được đường lối có thể thu thập thông tin nữa, cuối cùng, hắn chỉ đành đến đại viện quân khu thử vận may.

Thậm chí hắn không thể chắc chắn liệu nhà họ Lâm có còn ở đây không, bởi năm năm đã trôi qua, theo lý thì chính ủy Lâm cũng thăng chức rồi.

Hắn không ôm hy vọng gì đều đặn mỗi ngày tới địa điểm, quá khứ chồng chéo lên hiện tại, nhiều lần giữa lúc ngẩn ngơ hắn cũng cảm thấy có người kéo cửa xe ra ngồi vào ghế lái phụ, lạnh lùng nói với hắn: "Đi thôi."

Mà hắn sẽ dứt khoát nghiêng người đè lên bảo bối xinh đẹp nọ mà giở trò, gặm cắn đến nỗi mặt em ấy ửng hồng thở hổn hển, mã ngoài hờ hững từ từ nứt nẻ, lộ ra vẻ mềm mại ngoan ngoãn bên dưới. Nhưng cái đồ nhiều lần ngạo kiều đó sẽ giùng giằng rụt tay lại thưởng cho hắn cái bạt tai, quả là bé mèo nhỏ có móng vuốt.

Mềm mại, kiêu căng, ngây thơ, thuần khiết, bạo lực, Lâm Gia Ngạn.

Tiền Doanh khẽ khàng lẩm nhẩm ba chữ này, quyến luyến nhìn lính cảnh vệ nghiêm nghị ở cửa đại viện thêm lần nữa, lái xe chậm rãi rời khỏi.

Chiếc Land Rover đi qua đại lộ Dung Loan, Tiền Doanh mắt nhìn thẳng chuyển hướng vào đường Nam Tân, trên đoạn đường này có mười bốn trạm xe buýt, trong số đó có sáu cái gắn áp-phích công ích của quỹ Garden, hai tấm là Lâm Gia Ngạn, ba tấm khác là khuôn mặt quen thuộc trong nước, chỉ duy nhất tấm còn lại, là người có chức vụ tương tự Lâm Gia Ngạn, gã đàn ông kia nụ cười tao nhã lịch sự, khí chất nổi bật phi phàm. Tiền Doanh nhìn lướt một cái thôi, lạ lùng thay giác quan thứ sáu đã đem gương mặt này và giọng nói nghe được trong video ra đối chiếu.

Hay lắm, nó ở ngoài sáng, mình ở trong tối, thắng lợi không vẻ vang.

Tiền Doanh gọi Tống Trí tới, kêu gã đi tìm công ty quảng cáo tốt nhất nước, thiết kế một bộ áp-phích cho Số 18 Nam Tân. Đồng thời trong khoảng thời gian ngắn dán khắp đại lộ Dung Loan, ngoại trừ sáu tấm áp-phích công ích kia, còn lại chiếm toàn bộ.

Trong mọi bức hình đều là đôi bàn tay của hắn, cầm nhiều kiểu dao, Damascus của Bob Kramer, Tử Phượng của Shun, Santoku của Kanetsune. Rét lạnh tôn quý, bộc lộ sắc sảo. Phối thêm một câu.

"Vượt bao núi đèo biển hồ, cập bến cùng đêm ngày, phòng bếp và tình yêu."

*câu trên được trích từ bài "Trò đùa khắc khoải và Mộng tưởng đằng đẵng" (萬能青年旅店 揪心的玩笑与漫长的白日梦) của ban nhạc Toàn Năng Thanh Niên Lữ Xá (Omnipotent Youth Society)

*dao Damascus:

chapter content


*dao Tử Phượng (tìm mãi không thấy nên mình lấy tạm một ảnh dao của hãng Shun nha):

chapter content


*dao Santoku:

chapter content


Hàng loạt áp-phích mang hơi hướm duy thực này thoáng chốc bùng nổ thành điểm nóng của thành phố, Số 18 Nam Tân vốn dĩ đã tiếng tăm lẫy lừng, một bộ ảnh mộc mạc mà bảnh tỏn này càng nâng cao đẳng cấp. Lượng khách lần nữa tăng vọt, Tống Trí vừa kêu cô nàng bên HR(*) cố gắng tuyển nhân viên, vừa lẩm bẩm hình như dạo này boss của gã không thoải mái lắm, hoàn toàn mất tập trung vào nấu nướng, thậm chí hai lần vắng mặt livestream, dứt khoát để đầu bếp chính của quán gánh nợ.

*HR (Human Resources): mảng nhân sự

Tất nhiên gã không biết Tiền Doanh đang vui vẻ thưởng thức khung cảnh tay cầm dao bén vây quét quân địch giả tưởng, thưởng thức xong, tiếp tục đi nằm vùng đợi người.

Tiền Doanh buồn chán nhìn chằm chằm đường kẻ quần thẳng tắp của cảnh sát vũ trang đang canh gác, hắn đơn thuần dựa vào trực giác nhằm tính toán, còn ba phút nữa, ca đêm này sẽ đổi.

Đột nhiên điện thoại vang, hắn liếc nhìn màn hình sáng lên, phía trên hiển thị là Tống Trí. Hắn mặc kệ, thẳng thừng nhấn tắt.

Gần đây cái tên này rất đáng ghét, chuyện to chuyện nhỏ gì đều muốn báo cáo, cứ như sợ rằng ông chủ ngày càng ít xuất hiện ở tiệm sẽ phủi mông bỏ đi ấy.

Qua một phút, di động lại réo.

Tiếp tục nhấn tắt.

Yên tĩnh được chừng hai ba phút, tiếng chuông lại vang inh ỏi.

Tiền Doanh bắt máy, u uất quăng một câu qua đầu dây kia.

"Bộ cháy quán à?"

Sóng âm rầm rầm phóng đại bên tai hắn, Tiền Doanh hít một ngụm khí lạnh, mới từ trong cuộc hoan lạc ma quỷ múa loạn ở đầu dây kia phân biệt ra được thanh âm của Tống Trí, vừa sợ vừa hoảng, khá thảm thương.

"B-b-b-boss —— cứu mạng!"

Tiền Doanh ngồi dậy theo bản năng, vươn tay vặn chìa khóa xe chuẩn bị khởi động, một mặt bình tĩnh hỏi Tống Trí.

"Cậu đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?"

Tống Trí nức nở đáp một cái tên, sau đó hết sức thê lương lại hô: "Cứu mạng ——" cuộc gọi bỗng ngắt ngang, gọi lại cũng chỉ là thông báo tắt máy.

Basement.

Vốn là quán bar lâu đời nhất nổi danh nhất. Tống Trí phương diện nào cũng tốt, duy nhất có mỗi tật xấu bar bủng này, từ Ý sang Trung Quốc, vĩnh viễn không cai nổi. Tuy nhiên tửu lượng và dũng khí đều nhỏ như nhau, Tiền Doanh chẳng biết tại sao thằng ngốc kia lại vùi mình vào phiền toái như thế, nhưng hắn rất lo lắng.

Tiền Doanh đạp cần ga, Land Rover gào thét xông pha trên phố xá, đi nhanh như điện chớp về hướng mục tiêu.

Hắn cứ ngỡ phải đánh nhau, ném xe ngoài cửa Basement, thậm chí cởi cả áo khoác vướng víu, chỉ mặc độc một chiếc áo thun bó rồi đạp cánh cửa. Sóng âm đập vào mặt đột nhiên chạm đến cõi lòng hắn, đã quá lâu hắn chưa tới chỗ này rồi, song song năm năm trước là khách quen, chính tại nơi đây, hắn đã nhặt được nhóc mèo ngang tàng say khướt kia.

Năm năm không bước vào cánh cửa này, đảo mắt nhìn bố cục có biến đổi lớn, qua mười hai giờ chính là thời điểm sàn diễn khai màn, DJ chơi nhạc dưới ánh đèn sáng nhất nhanh nhẹn chà đĩa, tiết tấu mạnh mẽ cùng ngọn đèn chói lóa tụ tập bốn phương tám hương trong sàn nhảy tựa như ma quỷ nhân gian, chùm sáng xanh tím quét qua từng gương mặt, căn bản chẳng phân rõ ai là ai.

Tiền Doanh đá văng một yêu quái đang õng ẹo dính sát rạt ngực hắn, lại xô dăm ba nhãi con như cắn thuốc ra, vừa quay đầu, có người khóc sướt mướt ôm chầm cánh tay hắn.

"Boss ——"

Trán hắn nổi đầy gân xanh, xách Tống Trí sang qua một bên, khẽ thét: "Má nó cậu sao vậy? Lại uống nhiều rồi đòi bố tới xi tè cho cậu?"

Tống Trí sấn qua, mùi rượu phả vào mặt, vừa lớn tiếng vừa sợ hãi thét lại một câu vào tai Tiền Doanh: "Tôi —— tôi không mang mã thanh toán —— bọn họ nói không có tiền sẽ —— sẽ lột quần để thay thế —— không được cởi quần, không được cởi quần ——"

Tiền Doanh ngớ ra một giây đồng hồ, mới cực kỳ cạn lời mà giơ ngón giữa vào mặt tên ngu si này. "Đờ mờ mi!" Say một cái là từ não người biến thành não chó, tại sao hắn lại quen biết thể loại này nhỉ?!

Hắn không phản ứng Tống Trí nữa, vẫy phục vụ tới gọi một thùng đá cục, kéo cổ áo con ma men này ra đổ vào.

Tống Trí chợt rít gào, bấy giờ âm nhạc đang lên cao trào, mọi người đều đang hét chói tai, tiếng gã bị ràng buộc bởi trận ầm ĩ 'núi gọi hố đáp' này, cứ thế tiến thêm một bước. Tiền Doanh khoái chí nở nụ cười đểu, tầm mắt vô thức quét qua đám người, bỗng nhiên khựng lại tại một góc quầy bar, hô hấp đình trệ.

Tiền Doanh tin chắc rằng mình sẽ không nhìn lầm, nhưng khoảng cách chừng mười mét ngắn ngủi ấy, đường nhìn của hắn nhất mực dán chặt lên cái người đôi mắt nửa khép nửa mở đang gục ở quầy bar, hận không thể chui vào xương cốt máu thịt kia.

Khuôn mặt say xỉn đỏ gay, tóc xoăn nhẹ, một cánh tay gối dưới đầu, nghiêng ngả ngồi trên ghế quầy bar, cặp chân dài chậm rãi đung đưa.

Hắn bỗng sinh ra một loại cảm giác đảo ngược thời gian kỳ diệu, thậm chí hắn còn biết, vào mấy giây sau, nếu như vươn tay kéo mỹ nhân ấy lên, em ấy sẽ mở mắt ra nhìn đăm đăm mình cả buổi, kế đó nhoẻn miệng cười vừa biếng nhác vừa đáng thương, rầm rì một tiếng.

"Anh Minh Hiên ——"

Và rồi hắn sẽ nhéo má mỹ nhân này, xúc cảm trơn nhẵn nong nóng, bấu vòng eo nọ để nó dán sát vào lòng mình, ngậm lấy vành tai, thổi vào trong luồng hơi nóng. Đoạn nói: "Anh gì đó của cưng có tình yêu rồi, đổi thành người khác tới yêu thương cưng nhé?"

Lâm Gia Ngạn khi ấy, bởi vì một câu này mà thoắt cái mềm nhũn, bị Tiền Doanh chộp lấy bắp chân. Kẻ say xỉn thường rất nặng, thế nhưng Tiền Doanh ôm cậu lên lại dễ dàng, cứ vậy bế ngang đi ra ngoài quăng lên xe, sau đó thuê phòng làm một nháy sung sướng.

Tiền Doanh bật cười, hắn đứng cạnh Lâm Gia Ngạn chăm chú ngắm cậu một hồi, nhân viên pha chế trong quầy ló đầu ra, ấy mà vẫn nhận ra được Tiền Doanh, bèn gật đầu chào hỏi khách cũ đã lâu không gặp.

Tiền Doanh không chia sự chú ý ra cho người khác, ánh mắt hắn chỉ rơi trên người nhóc mèo say từng thất lạc bỗng lại xuất hiện này, chốc lát, hắn vươn tay, kéo Lâm Gia Ngạn lên, ôm trọn vật nhỏ mềm mại mà nặng nề, xinh đẹp nhưng yếu ớt đó vào lòng.

Đột nhiên Lâm Gia Ngạn bắt đầu giãy giụa, Tiền Doanh dưới sự bất ngờ bị đẩy ra, mèo say kia tùy tiện phân biệt phương hướng, choáng váng chạy vào lối đi bên cạnh. Tiền Doanh co cẳng đuổi theo, phát hiện mục tiêu của cậu là nhà vệ sinh.

Thế là trong một nhoáng, hắn đã đè Lâm Gia Ngạn lên cửa phòng, "lạch cạch"hai tiếng, khóa trái, đồng thời thỏa sức hôn vật nhỏ vẫn đang định bỏ trốn này.

Lâm Gia Ngạn say mèm rồi vẫn giữ vững tính cảnh giác như xưa, lập tức phản kháng, thuở bé chính ủy Lâm từng bắt cậu đi học võ quân đội với Kha Minh Hiên, nhưng tiểu thiếu gia Lâm mỏng manh sợ khổ sau khi bị trầy một miếng da thì sống chết cũng không chịu đi nữa. Cho nên về điểm khua tay múa chân kia của cậu... cũng chỉ làm màu thôi. Song chung quy đều là đàn ông trưởng thành, khi cậu dốc lực vùng vẫy vẫn khiến Tiền Doanh mất sức rất lớn mới khống chế nổi.

Thời điểm Tiền Doanh lại chặn lấy môi cậu, hắn bèn kêu một tiếng bằng chất giọng trầm kiềm nén: "Lâm Tiểu Ngạn!"

Ngay tức khắc mèo say chợt bối rối ngẩng đầu, trên đầu lưỡi mềm dẻo láng máng vương hương rượu quyến rũ. Nhanh chóng bị nụ hôn cuồng nhiệt tựa giông tố nhấn chìm.

Cậu theo tiềm thức phát ra âm mũi làm Tiền Doanh nóng đầu ngay tức khắc. Hãy còn đưa tay đẩy người đàn ông đang đè trên người mình này, nhưng đẩy mãi, chẳng biết lại bị nắm lấy bởi một bàn tay mạnh mẽ khác, cưỡng ép tay cậu vòng qua cổ hắn, Lâm Gia Ngạn thở hổn hển tóm phần tóc ngắn ngủn sau cái gáy kia, mạch máu trên đầu ngón tay vô lực, trở thành chỗ dựa, cậu bị ép tách môi ra tiếp nhận kiểu hôn lưỡi như mưa rền gió dữ ấy, trong giọng mũi êm ái đều là ý cự tuyệt, mà móng tay bấu vào bắp thịt đối phương lại dần cào cấu, cơ bản chính là khiêu khích.

Tiền Doanh xốc vạt áo sơ mi được nhét trong quần cậu, quen thói quen nết, chỉ nhẹ nhàng khẩy lên vân vê viên thịt nhỏ kia thôi, Lâm Gia Ngạn đã run rẩy rên rỉ. Giữa răng môi quấn quít, cậu mơ hồ thốt ra mấy chữ.

Cậu nói: "Đồ khốn..."