Gió khô hanh lạnh lẽo cuốn mái tóc dài mềm mại đen tuyền của Phương Trì tung bay. Tạ Vi Thời túm tóc lại cho cô, vuốt thẳng, nhét vào trong chiếc áo khoác của cô, rồi quấn chiếc khăn quàng rõ dày quanh cổ cô.
"Thở không được nữa rồi." Cô bị khăn quàng cổ che mất miệng, lầu bầu.
"Em vào bệnh viện nằm lại càng không thở nổi."
"Có anh thì em nào cần bệnh viện nữa?"
"Trước đây em không lý sự như thế này."
"Trước đây anh cũng đâu canh me em như thế này——" Phương Trì nguýt Tạ Vi Thời một cái, thấy chàng chẳng tỏ vẻ gì với câu nói đó cả, cũng tỉnh bơ đối với lời than phiền của cô. Chàng lấy từ trong xe ra một bó cúc trắng và một bó hoa rum, đi bên cạnh cô, hoa trang nhã thoang thoảng hương thơm.
Hai người đến trước một ngôi mộ—–
Phương Trì quay qua nhìn tấm bia của Mai Đỗ Sa, người trên ấy tóc xoăn, môi đỏ, mang một vẻ đẹp nóng bỏng. Nay cô đã trở nên xa lạ với bộ dạng đó.
"Hay là quét mộ cho em đi." Cô nói, "Nhìn cô đơn quá."
Chàng kéo cô, không cho cô đi lầm đường.
Mộ của Thịnh Diễm, vẫn là ngôi mộ cũ.
Cuối năm ngoái, di thể của Thịnh Diễm được bí mật đưa về nước, quật mộ lên, chôn xuống đó. Phương Trì và Tạ Vi Thời được Cục 19 đưa về nước, sau khi được khôi phục chức vụ như mong muốn, thì trải qua thẩm vấn. Hai người chưa từng bàn trước với nhau, nhưng trong bản khẩu cung của họ, cả hai đều phủ nhận Thịnh Diễm là My Gian Xích, phủ nhận Thịnh Diễm là người tạo ra virus zombie.
Câu chuyện đó sẽ theo thân xác của Thịnh Diễm, được chôn lấp, được phong kín bằng cát bụi.
Thậm chí ngay cả Phương Trì và Tạ Vi Thời cũng không tìm hiểu thêm về tất cả những gì Thịnh Diễm đã làm; rốt cuộc có phải là vì đã thành My Gian Xích, rồi từng bước từng bước nếm được mùi của quyền lực cho nên chìm đắm trong đó không thoát ra được, hay là do phẫn hận với vận mệnh của mình mà nảy sinh tâm lý muốn trả thù tất cả, hay là bởi vì anh đã thật sự muốn phá huỷ tất cả những gì mù quáng và suy đồi, gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho những ai đang đắm chìm trong huyễn thực. Hết thảy đều đã không còn vết tích.
Đằng Hoa vẫn còn sống. Tuy Maandala đã thành hoang phế, bị tàn phá khắp nơi, nhưng những avatar quay về đã bắt đầu công việc tái thiết. Dường như chưa từng ai có ý định từ bỏ Maandala. Nhưng tất cả mọi người đều đã tỉnh táo hơn. Trong Maandala, không còn tràn ngập bầu không khí cuồng hoan phóng túng nữa.
"Lý tưởng sáng lập ra Maandala của Đằng Hoa, là để tìm lại được quê nhà đã bị mất đi trong trận động đất, và người yêu đã mất trên biển cả ở quê người. Maandala là một giấc mơ, khiến ta tìm lại được thứ đã mất đi, đạt được ảo mộng mà không thể có được. Nhưng một thế giới chỉ có hạnh phúc sẽ là một thế giới bất bình đẳng, bất kể bằng phương thức nào, số phận của nó cũng sẽ là bị sụp đổ và bị giải trừ."
Không ngừng có những bình luận viên phát ngôn về sự kiện virus. Nhưng đối với những người sống trong sự kiện đó, thì không mấy ai nghĩ ngợi sâu xa gì hơn.
Phương Trì bó gối ngồi trước mộ của Thịnh Diễm, nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống phía khuất gió của tấm bia.
"Đã một năm trời rồi....... lại tựa như tất cả đều quay trở về điểm ban đầu, bia mộ vẫn là bia mộ cũ, người vẫn là người cũ, dường như chưa từng có gì thay đổi, nhưng lại dường như tất cả đã đều thay đổi. Anh nói xem....... Liệu đây có thật sự chỉ là một giấc mơ? Giống như kiểu anh nói về Vu Nhuệ, một giấc mơ bị cài đặt vào trong đầu của chúng ta?"
"Anh cũng đã từng nghĩ như vậy." Tạ Vi Thời đứng bên cô, "Lúc Thịnh Diễm nói wither có khả năng chỉ là một nhân vật anh tưởng tượng ra trong đầu, anh thật sự đã từng ngẩn ngơ. Nếu như đấy là một giấc mơ, vậy giấc mơ đã bắt đầu từ lúc Long Chấn chết trở đi."
"Ở trong huyễn thực quá lâu thì sẽ khó phân biệt được thật giả." Chàng kéo Phương Trì đứng dậy, "Nhưng giấc mơ này, hiện giờ phải nên—–"
Chàng chợt im bặt.
Phương Trì ngẩng đầu nhìn chàng, "Sao hả?"
Tạ Vi Thời cố gắng giữ giọng bình tĩnh, hỏi: "wither bị Cục 19 bắt, bọn em có lưu lại hình của hắn không?"
Phương Trì đáp: "Có."
Tạ Vi Thời nói: "Cho anh xem."
Phương Trì lấy di động, lục ra tấm hình. Tạ Vi Thời liếc nhìn, trả lại cho Phương Trì, vẻ mặt sáng tối khó dò. Chàng hỏi: "Hiện giờ wither đang ở đâu?"
Phương Trì hơi lấy làm lạ với phản ứng của chàng, nhưng vẫn trả lời: "Cục 19 hỏi cung hắn đến tận tháng trước, hắn vẫn từ chối không chịu nhận tội giết Cốc Ưng và Hà Tâm Nghị; do không có bất cứ bằng chứng nào, thậm chí chưa từng xác nhận được thân phận của hắn, Cục 19 đang chuẩn bị giao hắn cho cơ quan pháp luật để khởi tố. Nhưng KGB không ngừng liên hệ với Cục 19 đòi người, yêu cầu chuyển giao hắn về Nga để họ lấy lời khai lại. Tuần trước bộ an ninh quốc gia đã đồng ý với yêu cầu của KGB, chuyển giao wither về nước." Hàng lông mày rậm của Tạ Vi Thời nhíu lại. Nhìn theo ánh mắt của chàng, Phương Trì đã trông thấy nó—–
Bên kia bia mộ của Thịnh Diễm, có một bó hoa úa tàn, đỏ sẫm gần như màu đen, đập vào mặt y như máu đã đông lại.
Tạ Vi Thời khẽ nói:
"Tên wither này không phải là kẻ anh trông thấy đã giết Long Chấn."
————-
Gió rét phương bắc rít gào quất qua.
————-
Cùng lúc đó, một cô gái để tóc dài đẩy mở cánh cửa lớn của khu nhà bên cạnh Hạ Cung mà bình thường trông như vĩnh viễn đóng im ỉm. Mái tóc vẫn còn nhuộm ngũ sắc cầu vồng bị gió thổi tung bay tán loạn; cô dõng dạc la lớn trong cột ánh sáng tức thời tụ lại quét tới: "Ê lão Sử, tôi tới rồi đây! Ông nói thì phải giữ lời!"
Trong văn phòng của Sử Tranh Vanh, màn hình đã xuất hiện hình ảnh của cô gái đứng trước cổng.
Hồng Cẩm Thành hỏi: "Thật sự muốn dùng cô ấy à? Mai Đỗ Sa thứ hai."
Sử Tranh Vanh rẩy rẩy tàn thuốc đã cháy có ngọn vào trong gạt tàn, đáp:
"Con đường này dù sao cũng cần phải có người đi."
—————- HẾT —————
bye Vi Thời, truyện kế tiếp: Chuyện Khuya / Twentine