[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 6




Suốt hai ngày nay, Bạch Ngọc Khuyết cực kỳ ngoan ngoãn nằm lì trong phòng, không phải nàng tự nhiên đổi tính muốn làm trạch nữ. Bởi vì hai ngày nay, nguyên cả hoàng cung đang loan truyền hàng loạt scandal của nàng, đáng sợ đến nỗi nàng chỉ có thể trốn ở trong phòng, ví dụ như:

”Bạch tiểu thư không màng đến tỷ muội tình thâm, sẵn sàng nằm rạp dưới chân anh rể để cầu hắn một cái liếc mắt.”

”Xấu Đông Thi dụ dỗ không được, gào khóc trốn trong phòng, Tây Thi tỷ tỷ thì lại khoan hồng độ lượng bỏ qua hiềm khích lúc trước.”

”Tỷ muội tình thâm, nhưng cũng không thắng được sức hấp dẫn của tình yêu, xem ra hậu cung chuyến này có nhiều chuyện hay để coai đêy.. hê hê hê.” BLABLABLA...

”Được rồi, được rồi, chỉ là mấy thứ tin đồn nhảm thôi, sao mặt mày muội ủ rũ như vậy, thật không có tiền đồ gì hết!” Một ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ vào trán Bạch Ngọc Khuyết.

Bạch Ngọc Khuyết nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn TôĐát Kỷ: “Tỷ tỷ, người ta vẫn chưa lấy chồng đó, đồn đãi khủng khiếp như vậy còn ai dám lấy muội nữa chứ... Hu Hu hu...”

Tô Đát Kỷ vừa bực mình vừa buồn cười, thăm dò hỏi: “Tiểu Ngọc có người trong lòng rồi sao?” Bạch Ngọc Khuyết mịt mờ lắc lắc đầu, TôĐát Kỷ “Xì xì” nở nụ cười, đánh giá Tiểu Ngọc từđầu tới chân vài lần, rồi từ tốn nói: “A~ phải chăng... Tiểu Ngọc, muội đang tư xuân nha ~ “

Tư... Tư... Tư xuân? Bạch Ngọc Khuyết quẫn bách không thể nói lại sững sờ một lúc lâu, Tô Đát Kỷ đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu:“Tiểu Ngọc ~ nhìn thích không?”

Bạch Ngọc Khuyết khó hiểu nhìn Tô Đát Kỷ, không biết nàng đang hỏi gì, Tô Đát Kỷ cũng không giải thích, chỉ cười như không cười nhìn Bạch Ngọc Khuyết, trong mắt thâm ý sâu sắc, mất hết nửa ngày, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục cũng hiểu ý nàng, đây là đang hỏi “đông cung sống” ngày đó nha... Tiểu Ngọc nhất thời dở khóc dở cười 囧, ngượng ngùng cuối đầu e thẹn.

Tô Đát Kỷ nhìn sắc trời một chút, đứng dậy, nói: “Tiểu Ngọc, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, muội chuẩn bị một chút rồi đến Trích Tinh đài đi, đến lúc đó, khi nhìn thấy vòng Bích Linh này phát sáng, muội cứ dựa theo những gì tỷ nói đem nguyệt quang khíđạo vào bên trong là được.”

Bạch Ngọc Khuyết gật đầu, ung dung nói: “Tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm, muội nhất định không làm sai sót.”

Tô Đát Kỷ lắc lắc đầu, nói: “Aiz, muội đó, cái con bé này, tỷ thực sự không yên lòng, chuyện này liên quan đến nhiệm vụ hạ phàm của chúng ta, tuy bây giờ tên đại vương kia đối xử với tỷ không tệ, nhưng còn chưa tới mức vượt qua quốc gia đại sự, lần này, nếu phi tiên vũ thành công, hắn nhất định sẽ đối với tỷ muốn gì được nấy, đến lúc đó, tỷ muội chúng ta có thể hoàn thành đại sự. Hiểu không?”

Bạch Ngọc Khuyết dùng sức gật đầu: “Hiểu lun.” Hắc hắc, đến lúc đó ngươi có thể yêu cầu đại vương mặc lụa mỏng múa điệu phi tiên vũ cho ngươi xem, hắn cũng sẽ lập tức đáp ứng ~~

Tô Đát Kỷ vẫn không yên lòng, lại cố tình nhắc đi nhắc lại phương pháp sử dụng vòng Bích Linh, rồi mới rời đi. Bạch Ngọc Khuyết thấy Tô Đát Kỷ coi trọng buổi diễn đêm nay như vậy, cũng không dám chậm trễ, cơm tối còn chưa kịp ăn, đã thay một bộ bạch y (đồ trắng) đơn giản, mang một ít đồăn, xuất phát hướng về Trích Tinh đài.

Sở dĩ lại là bạch y, là vì vị ngọc tỳ bà kia có vẻ rất thích màu trắng, tất cả quần áo trong tủ đều có màu trắng, khác biệt duy nhất chính làở tỷ lệ màu sắc: có trắng tinh, trắng sữa, trắng kem, … May mà nàng học được “thanh khiết thuật”, Bạch Ngọc Khuyết mới không sợ làm bẩn quần áo, chỉ qua loa chấp nhận số phận, xài đại đồ của chủ cũ. (TiffanyT: chứ ko phải tỷ ko mún bỏđi đôi giày nạm ngọc sao?).

Tiệc mừng thọ Trụ vương được tổ chức bên trong Vạn phúc điện- đây là tòa cung điện lớn nhất. Cung điện này chuyên môn dùng để hoàng đế chiêu đãi quần thần, mỗi khi đến ngày mừng thọ Đế hậu, ngày đại hôn của các hoàng tử, hoặc là chiêu đãi sứ giả các nước, hoàng đế sẽ mở tiệc ở vạn phúc điện.

Ngày mừng thọ Trụ vương cũng là một trong những sự kiện quan trọng nhất Ân Thương hàng năm, hôm nay cũng không ngoại lệ, chư hầu bốn phương Đông Tây Nam Bắc toàn bộ đến đông đủ. Thừa tướng Tỷ Can ngồi bên phải vị trí cao nhất, sau đó Khương quốc cữu (phụ thân của Khương hậu) Đông bá hầu - Khương Hoàn Sở, Tây bá hầu - Cơ Xương mang theo trưởng tử BáẤp Khảo ngồi dưới tay Đông bá hầu. Kế đó, Nam bá hầu -Ngạc Sùng Vũ cùng Bắc bá hầu Sùng Hầu Hổ lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Đại thần còn lại đều dựa theo cấp bậc mà ngồi dưới tứ hầu.

Chỗ cao nhất trên đại điện, có hai chiếc ghế ngang hàng nhau, mọi người cũng không chút nào kinh ngạc, đều biết đó là đại vương đặc biệt dành cho Văn thái sư. Văn Trọng này, không chỉ là đế sư, từ nhỏ đã dạy trụ vương đạo trị quốc, đạo hạnh cao thâm, trí dũng song toàn, luôn luôn vì Ân Thương giải quyết nhiều nguy cơ hết lần này tới lần khác. Nói một cách khác, Ân Thương sở dĩ có thể yên ổn phồn vinh như hôm nay, phần lớn công lao đều dựa vào Văn thái sư.

Bởi vậy, trong lòng Ân Thương bách tính, Văn Trọng được tôn kính như“Thần”, và địa vị của hắn không ai có thể so sánh, bao gồm cả đại vương.

Tất cả dân chúng đều tin rằng, chỉ cần vị“thần” này còn ở một ngày, quốc gia bọn họ có thể luôn mãi an bình.

Tuy rằng đại vương tính khí táo bạo, nhưng đối với Văn Trọng có thể coi như là nói gì nghe nấy, mỗi lần đến những dịp trọng đại, đại vương đều đặc biệt cho phép Văn Trọng ngồi sóng vai với mình, lấy đó làm sự tôn trọng, chuyện này vốn làm trái quy cũ, nhưng ngay cả người luôn chú ý đến tôn ti lễ phép như thừa tướng-Tỷ Can còn không ý kiến, người khác càng không dám xen vào.

Lúc này, đại vương và Văn thái sư còn chưa tới, trong đại điện bầu không khí vô cùng ung dung thoải mái, mọi người từng người tìm người quen nói chuyện phiếm. Thừa tướng Tỷ Can đang cùng Đông bá hầu thảo luận một vùng phong thổ Đông Hải.

Thấy hai người bọn họ không chúý đến mình, Cơ Xương nói khẽ với trưởng tử Bá Ấp Khảo: “Ấp Khảo, cha biết con không thích đến đây, nhưng con cũng biết, cha đã một bó tuổi rồi, thân thể càng ngày càng suy yếu, cha tính sang năm truyền tước vị cho con, cho nên, lần này mới mang con đến, là muốn đại vương thấy mặt con trước, chỉ khi nào con chiếm được sự đồng ý của đại vương, sang năm phong tước mới có thể không có sơ hở nào, bởi vậy, con phải nhẫn nại chút.”

Bá Ấp Khảo nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu lên, trong giây lát đó, tựa hồ thiên địa vạn vật, toàn bộ hào quang đều tập trung trên gương hắn, cao quí mà thần thánh.

Lui qua lui lại, vài tỳ nữ châm rượu nhìn hắn đột nhiên va vào nhau, sau khi đứng lên cũng si ngốc nhìn phương hướng Bá Ấp Khảo, giống đã quên đây là khi nào nơi nào, mãi đến khi tổng quản thấp giọng răn dạy, mới từng người từng người một đỏ mặt rời đi.

Đây là một nam tử như ngọc, hắn một thân rộng lớn vải bông Thu Y, kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhìn kỹ, lại phát hiện cổ và tay áo đều dùng phương pháp thêu ngầm làm cho hoa văn lúc ẩn lúc hiện, bên hông buộc một cái ngọc bội màu trắng, bên trên là long đằng óng ánh, tạo cảm giác nhu hòa mà nội liễm, sự kết hợp tuyệt hảo này càng làm tôn thêm vẻ cao cao tại thượng đầy quý khí của hắn.

Toàn bộ mái tóc đen tuyền mượt mà của hắn được cố định bằng một cái ngọc quan màu trắng, chỉ để lại trán vài sợi tóc rối, đoan trang bên trong thoáng hiện ra một tia lơ đãng phiêu dật, tóc toàn bộ kéo lên sau, lộ ra một bộ mặt tuyệt mĩ một cách hoàn chỉnh, cực kỳ lạnh nhạt đoan lệ, khuôn mặt độ cong vô cùng nhu hòa, nhìn qua có vẻ như là một thanh niên đẹp trai thân thiện, nhưng đôi mắt phượng sâu thăm thẳm lại không thấy đáy, khi hắn nhìn người khác thì không có một gợn sóng, giống như thiên quân vạn mã chạy chồm bao phủ trọc lãng trùng thiên, nhưng khi chạy vào đôi mắt đó, liền nhất thời trở nên tĩnh lặng hoàn toàn như chưa từng xuất hiện.

Khiến người ta vừa nhìn biết ngay, hắn cũng không phải là người có thể tùy ý làm quen, làm cho tất cả mọi người hoàn toàn không kìm lòng lui về phía sau vài bước, vì sợ tục khí trên người họ sẽ làm bẩn người nam tử giống như “Trích Tiên” này.

Đây chính là Tây bá hầu Cơ Xương trưởng tử, Ân Thương vương triều nổi tiếng không người không biết, nhưng lại không có cơ hội thấy---đệ nhất mỹ nam tử—— Bá Ấp Khảo.

Nghe Cơ Xương nói như vậy, BáẤp Khảo thở dài, lạnh nhạt nói: “Phụ thân, ngài cũng biết con thực sự vô tâm quyền vị, Nhị đệ thiên tư thông minh, văn võ song toàn, là người có chí lớn, tại sao ngài lại không đem tước vị truyền cho Nhị đệ, cũng coi như mọi người cùng vui.”

Cơ Xương cẩn thận nhìn chung quanh, quay đầu để sát vào BáẤp Khảo thấp giọng nói: “Ấp Khảo, Cơ Phát tuy rằng cũng ưu tú, nhưng so với con, vẫn chênh lệch rất nhiều,con cũng biết Tây Kỳ của chúng ta, xưa nay cằn cỗi, vi phụ tin chắc, chỉ có con, mới có thể thống lĩnh bách tính tây kỳ đi đến con đường hạnh phúc, cha biết con chí ở sơn thủy, vô tâm chính trị, vì tây kỳ mấy trăm ngàn cùng khổ bách tính, vi phụ vẫn là hi vọng con có thể gánh lấy trọng trách này.”

Nhìn Cơ Xương kiên định ánh mắt, Bá Ấp Khảo biết phụ thân tâm ýđã quyết, buông xuống mí mắt thở dài. Đúng vào lúc này, cửa đại điện thái giám lớn tiếng hô: “Đại vương giá lâm! Văn thái sư đến!”

Quần thần dồn dập cúi người hành lễ, tâm tình của đại vương hôm nay hình như cực kỳ tốt, cười khoát tay miễn lễ: “Các vịái khanh bình thân.” Nói xong, hắn xoay người nói với người đang đi bên cạnh hắn-Văn Trọng:“Thái sư, Mời ngài an tọa trước.” Văn Trọng cũng không chối từ, vén áo choàng ngồi xuống, Trụ vương lúc này mới ngồi xuống sau.

Chính chủ đến, quần thần được phép khai yến, trái cây rượu thịt tuôn như nước bưng đến, Trụ vương cười to nói: “Khai Yến, các vịái khanh tha hồ nhậu nhẹt, thoả thích thưởng thức ca vũ!”

Nói xong, hắn vỗ tay một cái, trên đại điện đột nhiên giống như Hoa Hồ Điệp bay ra hơn mười vị vũ cơ ăn mặc đơn bạc lụa mỏng màu hồng, mỗi người đều có khuôn mặt diễm lệ, thân thể theo điệu múa lại nhưẩn như hiện ở lụa mỏng, tạo nên cực hạn mê hoặc, chúng đại thần xem xong mê mắt, ai ai cũng chăm chú thưởng thức, không ngừng gật đầu tán thưởng.

Đột nhiên, tiếng nhạc chợt cất cao lên, mọi người ngẩn ra, liền thấy thân ảnh một nữ tử mang màu vàng lụa mỏng để trần trắng như tuyết bàn chân nhỏ từ trên trời giáng xuống, nàng một máy tóc mượt dài xảở phía sau, đỉnh đầu mang theo đặc biệt vòng hoa, dùng cỏ tùy ý bện thành, phía bên trên còn đọng lại những hạt sương đêm trên những đóa hoa trắng tinh khiết.

Phía sau Nữ tử là một dải lụa trắng dài, toàn thân nàng là vô số cánh hoa với hương thơm quanh quẩn, càng làm tôn lên vẻ đẹp như mộng ảo của cô gái tuyệt sắc kia, giống như yêu cũng giống như tiên, làm cho những vũ cơ xung quang trong phút chốc lại lu mờ, tựa như trên trời và dưới đất. Mọi người ngay lập tức đều ngây ngẩn.

Tô Đát Kỷ xoay tròn bay xuống giữa đại điện, toàn bộ vũ cơ lặng lẽ lui xuống, TôĐát Kỷ hướng về Trụ vương lượn lờ thi lễ một cái, nhu mị nở nụ cười, tiếng nói như chim hoàng oanh: “Nô tì bái kiến đại vương, chúc đại vương vạn phúc vô cương, thọ cùng thiên địa, nô tì hôm nay nguyện dâng lên đại vương “phi tiên vũ” làm quà mừng thọ, mong rằng đại vương sẽ thích ~ “

Giọng nói nhu mị có thể chảy ra nước, chỉ sợ cho dù là thánh thần, cũng phải mê.

Trụ vương quả nhiên mở con mắt, lập tức muốn xuống dưới điện đỡ nàng đứng dậy. Ngồi ở bên cạnh hắn, Văn Trọng nhàn nhạt nhắc nhở: “Đại vương, chú ý hình tượng.” Trụ vương nhất thời phục hồi tinh thần lại, ngồi xuống, nhìn về phía Tô Đát Kỷ cười nói: “Cái kia, trẫm liền đợi quà tặng của ái phi.”

Tô Đát Kỷ ánh mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng nở nụ cười, sáo trúc thanh âm đột ngột vang lên.