Theo như câu cửa miệng của bà Lâm, thì Giang Hạo Nguyệt là một cậu bé ngoan ngoãn lễ phép.
Trẻ ngoan sẽ không phá phách, sẽ không nói bậy, sẽ không đánh bạn; khi có người ăn hiếp mình, trẻ ngoan sẽ chọn cách xử lý đúng đắn là không dây vào bạn, nếu còn bị đánh lần nữa mới báo người lớn, báo thầy cô… Đây là những điều mà Lục Miêu đã nghĩ.
Khi thấy Giang Hạo Nguyệt phản kích, cô bé suýt chút vỗ tay khen hay.
Trông Giang Hạo Nguyệt mới oách làm sao.
“Mi…” Cậu bé kia cứng họng, xiết chặt nắm tay toan dùng vũ lực.
Lục Miêu đúng lúc phát hiện, bèn ra chân đạp cậu ta một cước trước.
Cô bé dùng hết toàn lực, cậu bé lảo đà lảo đảo, bị đau ôm lấy chân.
“Mi cái gì mà mi!” Cô hung hăng mắng cậu ta: “Cậu cút đi cho tôi, sau này tôi không chơi với cậu nữa!”
Dứt lời, cô bé vội vàng đẩy xe lăn dẫn Giang Hạo Nguyệt chuồn nhanh.
Chờ hai người đã chạy xa, cậu bé kia muốn đuổi theo đã muộn. Đứng nhìn bóng lưng hai bạn nhỏ, cậu ta vắt hết óc để tìm một lời thật khó nghe nhằm vãn lại chút mặt mũi cho mình.
“Lục Miêu cậu chơi với người tàn phế, cậu không thấy sao, chân của cậu ta thật là tởm.”
Lục Miêu xa xa nghe thấy. Mà đã nghe thấy sẽ không có chuyện nén giận.
Cô bé dừng bước, chiếc xe đang lăn bánh như phong hoả luân cũng dừng theo.
Giang Hạo Nguyệt ngồi im, tò mò hành động tiếp theo của cô bé.
“Tôi— nhổ—“
Cô bé quay đầu lại, hướng về phía cậu ta nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Không biết học từ đâu ra mà trông ra dáng phết, nhổ xong, cô bé lại đẩy xe lăn nhanh chân bỏ chạy.
Giang Hạo Nguyệt bật cười.
“Anh cười cái gì?” Cô nghĩ cậu thật kỳ, bị bảo thế mà còn cười được, có điều thấy cậu cười, trong lòng cô bé cũng dễ chịu hơn nhiều.
Giang Hạo Nguyệt đáp: “Cậu phun nước miếng bậy, thật là bẩn.”
“…”
Mắt thấy sắp đến nhà, nhớ lại hành vi vừa rồi của mình, Lục Miêu hơi hơi chột dạ: “Lát nữa anh đừng kể với ba mẹ em nhé.”
Sau khi về đến nhà, quả nhiên Giang Hạo Nguyệt không nói một chữ nào, dù là chuyện Lục Miêu nhổ nước bọt hay chuyện trứng chim.
Trên bàn cơm, Lâm Văn Phương hỏi cậu: “Tiểu Giang, buổi chiều ra ngoài chơi với Miêu Miêu có vui không?”
Giang Hạo Nguyệt lập tức đáp: “Vui ạ.”
“Vậy thì tốt,” Bà Lâm cười cười hỏi tiếp: “Đi chơi ở đâu thế?”
“Đi dạo ở gần ạ…”
Giang Hạo Nguyệt nghĩ nghĩ, sinh động bổ sung thêm: “Bên ngoài có nắng, còn có gió, ra ngoài cháu mới biết là mùa đông tới rồi.”
Cậu đáp không sơ hở, song Lục Miêu lại thấy tự thẹn trong lòng. Khi nghe mẹ nói đến chủ đề này, cô bé mất tự nhiên cúi đầu ăn canh, húp quá vội làm cô bé giật nảy vì phỏng.
Ai nhìn cô bé cũng biết đây là có tật giật mình.
Sau khi Giang Hao Nguyệt về nhà, Lâm Văn Phương mới bắt đầu hỏi cung Lục Miêu.
Cô bé không ngốc, biết nếu mình nói thật nhất định không tránh được ăn một trận mắng, vì vậy thề thốt phủ nhận tất cả mọi chuyện xảy ra lúc chiều. Hơn nữa còn mạnh miệng, “Mẹ không tin thì hỏi Giang Hạo Nguyệt đi, anh ấy chắc chắn không nói dối”, đến đây bà Lâm không nói gì nữa.
Sau chuyện này, Lục Miêu càng thích chơi thân với Giang Hạo Nguyệt.
Cô bé nghĩ cậu là một người rất “Nghĩa khí”. Trước đây mỗi lần cô bé phá phách gây chuyện, khi bị người lớn hỏi, những bạn nhỏ khác sẽ lập tức khai ra đầu sỏ, nhưng Giang Hạo Nguyệt lại không làm vậy.
Biểu hiện thích chơi cùng của cô bé đó là thường xuyên qua nhà cậu bé. Vừa đi học về, chưa kịp cởi cặp đã chạy sang cửa nhà bên, bảo ăn cơm xong sẽ sang nhà cậu làm bài tập.
Càng kỳ lạ hơn là, mỗi lần xếp hàng đi tắm, Lục Miêu sẽ xách theo hai thùng nước một xanh một đỏ, giữ chỗ trước cho cậu bé.
Bình thường Giang Hạo Nguyệt đều tự tắm một mình, dù có Giang Nghĩa ở nhà cậu bé vẫn kiên trì như thế. Lúc cậu bé tắm, Lục Miêu sẽ đứng bên ngoài trông để ngừa xảy ra chuyện không hay, may mắn là không xảy ra chuyện gì.
Lâm Văn Phương và Lục Vĩnh Phi rất vui khi thấy Lục Miêu chơi thân với Giang Hạo Nguyệt, chỉ cần cô bé bảo “Đi tìm Giang Hạo Nguyệt”, hai vợ chồng sẽ không ngăn cấm.
Thứ nhất là bọn họ có thể thấy được Giang Hạo Nguyệt là một cậu bé ngoan, thông minh lễ phép, nếu Lục Miêu chơi với cậu sẽ không chạy ra ngoài phá phách, hai đứa trẻ ở nhà học bài không gì tốt hơn.
Thêm nữa, bọn họ đối với cậu bé vốn có thẹn, cho nên cũng muốn Lục Miêu chơi nhiều với cậu hơn, để cậu không cảm thấy quá cô đơn.
Mọi người trong khu nhà thấy Lục Miêu giữ chỗ giúp bạn Giang cũng không dị nghị gì, ngược lại còn khen cô bé “Miêu Miêu thật hiểu chuyện.”
Bà Lâm dù ngoài mặt không tỏ thái độ, nhưng nghe người khác khen con gái mình, bà đương nhiên vui mừng.
Sau kỳ nghỉ đông, Lục Miêu thấy Giang Hạo Nguyệt ít dùng xe lăn hơn, dáng đi của cậu cũng nhẹ nhàng hơn.
Thấy cậu bé khôi phục tốt, Lục Vĩnh Phi vui mừng không kém Giang Nghĩa.
Ông bảo với Lục Miêu: “Sắp đi học lại, có thể anh Giang học chung trường với con đấy.”
Lục Miêu nghe xong cực kỳ phấn khích, tối đó chạy sang nhà bạn Giang hỏi cậu chuyện này.
“Giang Hạo Nguyệt, em nghe ba nói anh sắp đi học lại?”
Bạn Giang đang đọc sách, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, đáp: “Đúng vậy.”
“Ôi thích quá,” cô bé hoa tay múa chân: “Như vậy em có thể đi học cùng anh, chúng ta học cùng lớp, cùng sách, thế là em có thể chép bài giải của anh.”
Cho cô chép bài, cậu không ý kiến, nhưng nghe nghe, cậu bỗng thấy sai sai chỗ nào.
“Sao cậu lại nghĩ tôi sẽ học lớp hai với cậu?”
“Anh thiếu bài rất nhiều,” Cô bé hùng hồn đáp: “Lớp hai không như lớp một, rất là khó. Mỗi ngày thầy cô sẽ giảng rất nhiều bài mới, em không lên lớp một buổi thôi mà đã không hiểu gì rồi.”
Cho nên cô bé kết luận: “Anh chắc chắn sẽ học lớp hai với em.”
Giang Hạo Nguyệt mím chặt môi, bực bội trừng cô bé.
“Tôi lên lớp ba.” Học lớp hai chính là lưu ban, cậu bé ứ chịu lưu ban đâu.
Lục Miêu bị cậu trừng mà chẳng hiểu mô tê gì. Mặc dù cô bé tiếc nuối vì không được chép bài của cậu, nhưng chuyện cậu hơn cô vài lớp cũng không quá đáng lo ngại gì, nói đi nói lại cô bé cũng có thể đến lớp ba tìm cậu chơi, rất nhanh cô bé đã dời sự chú ý sang chuyện khác.
“Giang Hạo Nguyệt, anh đang đọc gì thế?” Cô bé cười hì hì sáp lại gần nhìn sách trên tay cậu.
Bạn Giang nhanh chóng thu sách không cho cô bé chạm vào.
“Tránh ra, tay cậu bẩn quá.” Cậu quay lưng, tránh cô bé như tránh mầm bệnh.
“Ơ ơ,” Lục Miêu nhìn hai tay mình, quả nhiên trên đó dính vụn đồ ăn vặt vừa ăn lúc này, cô bé bèn cho ngón tay vào miệng liếm một lượt: “Bây giờ sạch rồi này.”
Cô bé nhanh nhẹn vòng qua, đè lại vai cậu, chuẩn bị túm cuốn sách trong tay cậu.
“Cậu đừng chạm vào tôi với sách của tôi!”
Lục Miêu quá mạnh, Giang Hạo Nguyệt bị cô bé đè chặt không cử động được, tránh tới tránh lui mấy lượt, cậu bé hơi tức giận: “Tôi đang đọc <Tây du ký>, cho cậu đọc cậu có hiểu không?”
Mặc dù Lục Miêu ngốc nghếch cũng nghe ra được bản thân bị khinh bỉ.
“Đương nhiên hiểu.” Cậu bé nói rất đúng, cô bé quả thật đọc không hiểu, đến sách ngữ văn cô còn ghét xem, huống chi là sách truyện này.
“Không, cậu nhất định không hiểu,” ánh mắt cậu bé sáng ngời, lời nói chắc chắn: “Cậu học lớp hai, tôi học lớp ba, tôi luôn hơn cậu một lớp. Những thứ tôi đọc hiểu, cậu nhất định không hiểu.”
“Nói bậy! Ai mà chưa xem Tây du ký chứ, hôm trước em còn xem trên TV cơ!”
Lục Miêu lục lọi mớ ký ức mơ hồ, bày vẻ hiểu biết mà bẻ ngón tay đếm: “Bạch cốt tinh, Kim oa Ngân oa…”
Giang Hạo Nguyệt lập tức lật tẩy cô bé: “Là Kim giác đại vương và Ngân giác đại vương.”
Đến đây mặt mũi Lục Miêu mất sạch, cô bé chống nạnh, tức giận nói: “Đúng đúng, em không thích xem Tây du ký đấy, anh oai anh hỏi em về siêu nhân đi! Quái thú siêu cổ đại Gorzan, quái thú đá Gakuman, anh có biết không? Ha ha ha ha, anh lớp ba còn không biết chứ gì!”
Cậu bé chả thèm quan tâm, chỉ che miệng cười, còn tỏ vẻ cười đến nghẹn, nhìn cô như nhìn trò hề.
“Giang Hạo Nguyệt!” Cô bé vỗ bàn một cái, thẹn quá hoá giận: “Sao anh xấu thế? Em không chơi với anh nữa!”
Cô bé vung tay, trề môi, nện từng bước về phía cửa.
Sau khi tức giận đùng đùng “Tuyên bố tuyệt giao”, Lục Miêu cho Giang Hạo Nguyệt dư dả thời gian để xin lỗi, nhưng cậu hiển nhiên không hề có ý xin lỗi, cũng không đuổi theo cô bé.
“Hừ!” Cô bé hết sức biểu đạt phẫn nộ, hất đầu, chạy về nhà mình.
Cửa nhà bạn Giang phía sau lưng đóng lại cái “Rầm”, như e sợ cô bé lại chạy vào lại.
“Hừ!! Hừ!!!” Lục Miêu gào vài tiếng ngoài cửa nhà mình, tiếng gào còn to hơn tiếng đóng cửa nhà cậu.
Gà lầu một bị tiếng gào của cô bé doạ sợ vỗ cánh phành phạch.
“Lục Miêu con làm gì thế hả? Hơn nửa đêm còn chơi trò quỷ khóc sói gào gì đấy.” Bà Lâm mở cửa, nhéo lỗ tai cô bé xách vào.
—
Gần đây, câu cửa miệng của Lâm Văn Phương đã chuyển từ “Tiểu Giang là một cậu bé ngoan” thành “Con bé Lục Miêu này ngày càng kỳ cục”.
— Suốt ngày cô bé giam mình trong nhà xem Tây du ký, hơn nữa còn mở âm lượng rất lớn.
Đến giờ chiếu phim, mặc dù đang ăn dở, cô bé cũng phải chạy đi mở TV lên.
Nhạc dạo vừa vang, cô bé sẽ phấn khởi hát theo, từng tiếng ca khó nghe từ trong nhà truyền ra ngoài đường.
“Anh quẩy hành lí, tôi cầm cương ngựa, đón ánh bình minh, tiễn ánh chiều tà; đạp bằng gập gềnh ta đi tới, chiến thắng hiểm nguy lại lên đường, lại lên đường…”
Đến đoạn này bà Lâm tức khắc chen vào: “Khoan lên đường, trời quá lạnh, trước ăn cơm cho xong đã.”
“Không, con nhất định phải xem Tây du ký con thích nhất.” Lục Miêu hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, mặc cho một bàn món ngon bên cạnh, cô bé chẳng mảy may quan tâm.
Lại nói có thật cô bé thích xem như vậy không… mỗi lần đến giờ chiếu Ultraman, cô bé sẽ cất remote đi, song mắt thì không ngừng liếc nhìn đồng hồ trên tường.
“Không xem Ultraman sao?” Hiểu con gái không ai bằng bố, ba Lục gợi ý cô bé.
“Không!” Cô bé dứt khoát đáp, lòng đau như cắt mà tự dối mình: “Con thích xem Tây du ký nhất.”