Bánh Tart Trứng Nhỏ

Chương 7: Trò chuyên WeChat




Diêu Viễn vỗ vai người anh em tốt: "Thầy dạy tiếng Anh kêu mày tới phòng làm việc của thầy uống trà sau khi tan học kìa."

Hạ Tri là đối tượng phải đặc biệt chú ý của thầy dạy tiếng Anh, trong lớp hơn bốn mươi học sinh chỉ có cậu là không đạt tiêu chuẩn, lần nào cũng kéo điểm trung bình của lớp xuống.

Thân là lớp chọn mà lại xuất hiện tình huống thế này thì đúng là sỉ nhục! Mr. Trần thề chắc chắn phải kéo thành tích tiếng Anh của Hạ Tri được trên trung bình.

Trong hộc bàn của Hạ Tri có siêu nhiều tài liệu ôn tập tiếng Anh do thầy dạy tiếng Anh đưa riêng cho cậu, nhiều đến mức làm không xuể.

"Bạn cùng bàn, cậu được nhiêu điểm?" Hạ Tri hỏi.

Tô Quả cho cậu xem: 120.

"Đờ mờ..." Hạ Tri tuyệt vọng nằm xuống bàn lại.

Tô Quả lén nhìn bài kiểm tra của Hạ Tri, câm nín.

"Có gì đâu ba, lần sau đấu lại. Chẳng phải chỉ là một môn tiếng Anh bé như ngón tay út hả." Các anh em an ủi cậu.

Hạ Tri nghĩ thử, lần sau đấu lại? Không được, tuyệt đối không được! Lỡ đâu lần sau vẫn không trên trung bình nữa thì sao! Kiểu gì cũng bị thầy dạy tiếng Anh nhắc nữa.

Ánh mắt cậu dừng lại trên người Tô Quả đang yên tĩnh học bài, Tô Quả chợt thấy rùng mình một cách khó hiểu: "Chuyện gì vậy?"

"Bạn Tô Quả, cậu ăn nhiều đồ của mình vậy rồi, có phải cậu nên giúp mình vài thứ không?" Hạ Tri tựa lên tường, vắt chéo chân, cười như không cười nhìn Tô Quả.

Trong lòng Tô Quả hơi sợ: "Hả?"

Những lời của Hạ Tri khiến cô có chút lo lắng, lại nhớ đến những kí ức không thể chịu nổi...

Hạ Tri nói: "Dạy mình thử sao mà học tiếng Anh giỏi dữ vậy, cậu cũng biết mình không giỏi tiếng Anh mà."

Cậu cũng đã thử tìm trung tâm dạy thêm, cũng thử học gia sư một kèm một nhưng vẫn không hiệu quả.

Tô Quả "ế" một tiếng: "Mình cũng chỉ dùng cách thụ động như học từ vựng thôi, bên ngữ pháp mình cũng không giỏi lắm."



"Sau khi lên cấp ba mình đã không trên trung bình nổi rồi, cứ đứng nhất từ dưới đếm lên hoài cũng khó cho mình mà. Tô Quả Quả, cậu xem thử coi có kéo mình lên được trên trung bình không, 90 điểm là được không cần gì khác." Hạ Tri chỉ thiếu nước ôm cô khóc nữa thôi.

Tô Quả áp lực gấp đôi, cô thử dạy Hạ Tri một cách đàng hoàng trong khoảng mười phút, sau đó phát hiện...

Đúng là gỗ mục không thể khắc.

Hạ Tri ngây ngơ nhìn cô: "Sao thế?"

"Không." Chính là không biết dạy từ đâu.

Suy nghĩ một hồi, Tô Quả lại hỏi: "Bình thường cậu có học từ vựng không?"

"Nhớ mấy thứ giáo viên nói trong lớp thì có tính không?"

Tô Quả hỏi lại: "Thế cậu có nhớ như in những lời thầy giảng không?"

Hạ Tri lắc đầu.

Bảo sao, vốn từ không được rộng, lại không hiểu ngữ pháp thì sao có thể kéo điểm tiếng Anh được: "Hạ Tri, cậu học từ vựng đi! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày học mười từ, làm đề Reading nữa. Lúc làm đề Reading không biết từ nào thì tra nghĩa học thuộc từ đó."

"Trừ học thuộc ra thì không còn cách nào khác hả?" Hạ Tri không muốn học.

"Không có đường tắt, cậu học từ vựng rồi hiểu nghĩa sẽ dễ dàng hơn, luyện đề nhiều vào là sẽ làm được liền."

"Được rồi."

Lại đến trưa, các bạn học chen ra canteen, nhóm Hạ Tri thì theo học sinh ngoại trú ra cổng trường.

Bóng ma ăn trúng gián trong canteen vào lần trước vẫn còn ám ảnh, Hạ Tri quyết định mấy nay không tới canteen nữa, ra ngoài ăn vài thứ đơn giản rồi về ký túc xá.

Hạ Tri chọn một phần cơm vịt quay rồi ngồi trong tiệm bán đồ ăn nhanh, bỗng nhiên trông thấy Tô Quả lúc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Quả đi thẳng tới trước một chiếc xe nhỏ màu đen, một người đàn ông mặc âu phục đang chờ cô sẵn ngay đó.

Tô Quả cười nói với người đàn ông kia vài câu, nhận cơm hộp trong tay anh.

"Mày nhìn gì đó?" Trương Vũ hỏi.

"Có gì đâu." Người đó chắc là người nhà Tô Quả nhỉ, Hạ Tri dời mắt, tập trung ăn cơm.

Lúc đi ngang qua tiệm bán đồ ăn nhanh, Tô Quả thấy đám Hạ Tri đang ngồi bên trong, hơi bất ngờ, sau đó giơ tay lên chào hỏi bọn họ.

Nụ cười rực rỡ của cô gái đã đè nát chút ý chí cuối cùng của họ.

"Áu áu áu! Quả Quả Quả Quả!"

May là có tấm kính dày ngăn lại nên không biết họ đang nói cái gì, Tô Quả được chiều mà sợ tiếp nhận sự nhiệt tình của bạn học.

Lúc cầm hộp cơm đi còn nghĩ, các bạn thật nhiệt tình.

Sau khi Tô Quả đi, đám chó sói lại trở lại như thường, bình tĩnh ăn cơm, sẵn tiện cũng gắp thịt ăn từ dĩa cơm kế bên.

Đũa Hạ Tri gãy luôn, mấy khứa này—

Tiết cuối là tiết ôn tập, Hạ Tri đã làm hết bài không có chuyện gì làm, nhìn chằm chằm má Tô Quả đến ngẩn người.



Nói thật thì gương mặt Tô Quả không tính là đẹp, nhưng có lại cảm giác ưa nhìn. Tuy nhìn lần đầu không thấy mặt cô đẹp chỗ nào nhưng nhìn lâu sẽ cảm thấy có lẽ cô trông cũng không tệ.

Là kiểu con gái nhà lành mà Hạ Tri thích.

Tô Quả mất tự nhiên quay đầu hỏi: "Cậu đừng nhìn mình nữa được không?" Lạ lắm cơ.

"Quả Quả, sáng mai cậu muốn ăn bánh cuốn không?"

"Bánh cuốn?" Tô Quả không để ý đến cách Hạ Tri gọi cô.

Hạ Tri nói: "Không phải mua mang đi mà là ăn ở người trường. Sao, ăn chung không?"

Tô Quả do dự, một mặt là không muốn làm trái 'ý chỉ' của mẹ, mặt khác lại muốn thử món cô chưa từng ăn.

Cán cân không biết nên nghiêng về bên nào.

Đào Dật Dương 'vô tình' nghe được, quay qua nói muốn đi chung. Cậu ta biết ba đứa còn lại chắc hẳn cũng biết chuyện này.

"Tao cũng đi."

"Được, ngày mai thằng Đào bao." Hạ Tri đẩy nồi lên người Đào Dật Dương.

Đào Dật Dương trợn mắt há mồm: "Sao tới tao rồi..."

"Tô Quả đi chung không, thằng Đào bao, không ăn thì phí."

"Được." Tô Quả cắn răng nói.

Hạ Tri nói: "Vậy 6h15 ngày mai hẹn ở trước cổng trường, tụi mày ngủ lại đừng để tao leo cây."

"Biết rồi."

Lúc Tô Quả về nhà vẫn không thể tìm cớ nói với mẹ.

"Mẹ ơi, ngày mai con có thể tới trường sớm hơn được không ạ?"

Mẹ Tô bất ngờ nhìn cô: "Sao sớm thế con?"

Tô Quả tìm một cái lý do: "Con muốn tới lớp sớm để ôn bài, sắp thi cuối kỳ rồi ạ."

Mẹ Tô rất yên tâm về con gái: "Để mẹ bảo Tiểu Trần đưa con đi sớm vào ngày mai, con ăn sáng ở nhà nhé."

"Không được, con muốn ăn trong lớp nữa." Tô Quả lắc đầu từ chối.

Mẹ Tô nhìn vẻ lạnh nhạt trên mặt con gái, thở dài: "Được rồi, dạo này con đừng vất vả quá, sức khỏe mới là quan trọng nhất."

Lúc Tô Quả lên lầu, trong lòng đột nhiên thầm nghĩ: Nếu mẹ đã biết sức khỏe quan trọng, sao còn muốn cho con nhiều áp lực như thế.

Sau khi tắm xong, Hạ Tri lau mái tóc vẫn còn ướt nhẹp rồi ngồi ở mép giường, lấy điện thoại ra.

Mở group lớp 11-9 ra, mở avatar của Tô Quả, add cô là bạn tốt.

Trên thanh giới thiệu, Hạ Tri đánh tên mình ra.



Hạ Tri nghĩ là Tô Quả sẽ không nhìn thấy thông báo, kết quả chỉ chốc lát sau đã thấy cô đồng ý.

Tô Quả đã trở thành bạn của bạn.

[Hello! (Nhãn dán)] — Tô Quả.

Hạ Tri bất ngờ nhíu mày, trả lời: [Trễ thế còn chưa ngủ hả?]

[Ôn từ chút.] — Tô Quả.

Hạ Tri hít một hơi, chợt thấy nóng lòng khi nghe người nào đó nói đang ôn từ vựng. Không chịu được Tô Quả chăm chỉ như thế, Hạ Tri cũng cầm quyển từ vựng trên tay.

Hừ hừ, học chung thôi.

[Ngày mai mình sẽ đến đúng giờ.] — Tô Quả

Hạ Tri đánh chữ "được", sau đó hai người không nói nữa.

Tô Quả học xong từ vựng, nằm trên giường tắt đèn, nào ngờ điện thoại lại rung, cô cầm lên xem thử.

[Mình cũng phải học từ vựng, học chung đi.] — Hạ Tri

"..."

Tuy cũng thấy rất vui vẻ hài lòng khi Hạ Tri chăm chỉ quá mức như vậy nhưng thật ra Tô Quả đã buồn ngủ lắm rồi, rep: [Cậu cố gắng lên mình học xong rồi, ngủ trước đây.]

Lại gửi thêm một cái nhãn dán ngủ ngon.

Điện thoại rung tận hai lần, Hạ Tri nén nổi nỗi hưng phấn lướt ra màn hình chờ.

Khoảnh khắc đọc được tin nhắn, mặt trời nhỏ biến thành nhiều mây.

Cậu: [Được, ngủ ngon. (Quý ông)]

Hạ Tri nhìn sách từ vựng bên tay phải, thôi, để bản thân tự chiến đấu đi! Không thèm đếm xỉa tới lời mời gia nhập tổ đội do mấy anh em gửi đến, lần đầu tiên Hạ Tri bật đèn nghiêm túc học từ vựng.

Nhưng mà năm phút sau... cậu ngủ.