Khi trong đầu Nhan tiểu thư vẫn còn rối rắm về vấn đề này, ánh sáng từ bên ngoài đã theo cửa sổ mà rọi vào phòng, Bạch Miêu phu nhân ngồi trên ghế sa lon, đang cầm một ly cà phê, vừa uống vừa xem tivi rồi….
Trên tivi đang phát trực tiếp chuyên mục đời sống, trong đó có một cô gái rất đẹp khóc lóc kể lể với ký giả, nói rằng mình cả năm không có ở nhà mà phải đi kiếm tiền, chồng cô liền cảm thấy trống vắng mà làm ra mấy chuyện đó. Đã nɠɵạı ŧìиɦ rồi, cho dù tìm một người so với cô còn xấu hơn cũng không tính đi, vậy mà còn dám ly hôn với cô vân vân.
Còn có thể nɠɵạı ŧìиɦ bên ngoài đó.
Chuyện vậy mà lại rất nghiêm tọng!
Nhan tiểu thư bối rối vò đầu!
Bạch Miêu phu nhân đang uống trà, bị động tĩnh bên cạnh dọa sợ, bà quay mặt sáng, nhìn bộ dáng đó của Tiểu Ngư thì càng kinh ngạc hơn, mắt cô thâm quầng, sắc mặt kém cxung không tính đi, nhưng vẻ mặt rối rắm này là sao chứ?
“Nhan tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Bạch Miêu để tách cà phê xuống, vẻ mặt lo lắng: “Ngồi đây đi, có chuyện gì khó xử cứ nói cho dì Miêu, dì giúp cháu.”
Tiểu Ngư giương mắt đi đến, mặt chần chờ: “Cháu…..”
“Có phải Tiểu Thấu ăn hiếp cháu không, có gì cứ nói với dì Miêu, dì và mẹ nó rât thân nhau, sẽ giúp cháu dạy dỗ nó!” Bạch Miêu nghiêm nghị nói: “Dì Miêu cam kết sẽ bảo mật cho cháu, đừng sợ, bất kể cháu nói gì, dì cũng sẽ không nói cho ai biết đâu, cứ yên tâm.”
“Dì Miêu…..” Mặc dù rất khó mở lời, Tiểu Ngư vẫn không nhịn được đem rối rắm trong đầu nói ra: “Dì và chú Miêu….. Là sau khi cưới mới……”
Không đợi cô nói hết, Bạch Miêu đã hiểu ý cô, đôi mắt bà chợt lóe, cười ha ha nói: “ Lúc mười tám tuổi dì đã là người của chú Miêu cháu rồi.”
Tiểu Ngư thấy bất ngờ: “Mười, mười tám?” Còn cách độ tuổi kết hôn theo quy định hơi xa luôn đó…
“Bối cảnh nhà Nam Cung và thân phận của Thấu thiếu gia, chắc Nhan tiểu thư đều rõ rồi.” Bạch Miêu nhìn cô, thâm ý sâu xa: “Ngay cả thân phận luật sư của dì và chú Miêu cháu, còn có Thương Ưng, Liệp Báo đều không đơn giản như vậy, dì nghĩ Nhan tiểu thư cũng đã nhận ra.”
“vâng”, Nhan Tiểu Ngư gật đầu: “Cháu nghĩ, mọi người có thể là phe đối lập với cảnh sát bọn cháu.”
“Không sai, phức tạp mà nói, mọi người bao gồm cả Nam Cung Thấu từ nhỏ đã được huấn luyện, trên tay mỗi người đều dính máu, sống trong mưa bom bão đạn thì không có mấy ai tốt cả. Nói đơn giản hơn, bọn dì chỉ dùng phương thức sinh tồn và nguyên tắc sống còn riêng, không hơn.”
Bạch Miêu thâm ý sâu xa nói: “Cuộc sống bọn dì đã trải qua, người bình thường sẽ không tưởng tượng nổi, có lẽ cả đời không ai muốn nếm thử cả, lưng mang quá nhiều, yêu cầu cũng nhiều hơn.
Người như bọn dì, thái độ đối với tình cảm rất khác nhau.
Có người chỉ muốn dạo chơi khắp nơi, không muốn bị trói buột ở đâu cả, đến chết cũng không cần lưu luyến gì.
Có người vì tự vệ mà chọn cả đời không biết tình cảm là gì.
Có người lại cố chấp, không thích sự thay đổi, là loại người mà đã nhìn trúng cái gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi, chú Miêu cháu trùng hợp là loại người thứ ba, dì đã nhận định đúng, dì tin ông ấy, cho nên theo thôi.”